TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Được rồi, nếu em không muốn nói, anh cả cũng không ép em.” Dạ Y Viễn lại gắp một miếng sủi cảo nữa thả vào bát cô: “Chỉ là em gầy quá, phải ăn nhiều vào.”

“Ừm, cảm ơn anh cả.” Thẩm Cửu nói cảm ơn anh ta, sau đó lại ăn thêm miếng nữa.

Thẩm Cửu cứ không yên lòng như vậy ăn hết bữa sáng, đến lúc chào tạm biệt Dạ Y Viễn vẫn không yên tâm cô đi một mình, dặn dò rất lâu mới để cho cô đi một mình.

Cuối cùng Thẩm Cửu lên xe buýt một mình, khi ở trên xe buýt, cô lại suy nghĩ miên man.

Hôm nay rốt cuộc cô phải nói rõ ràng chuyện này với Hàn Mai Linh như thế nào đây?

Trên đường đi Thẩm Cửu cứ ngẩn ngơ, xe buýt quá mấy trạm cũng không biết, đến tận khi cô phát hiện được mình đi quá trạm rồi mới đột nhiên kêu dừng lại, sau đó xuống xe.

Sau khi xuống xe, Thẩm Cửu toàn thân phiền muộn, vươn tay day mi tâm đau nhức của mình.

Điện thoại rung lên, Thẩm Cửu cúi đầu nhìn thấy Hàn Mai Linh gửi tin nhắn đến, hỏi sao cô còn chưa đến.

Thẩm Cửu đành phải nhắn tin trả lời: “Tớ bị quá mấy trạm, sẽ đến ngay đây!”

Sau đó khi chuẩn bị đi sang đối diện đón xe buýt, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, sau đó cửa sổ xe hạ xuống.

“Lên xe đi.” Dạ Y Viễn vẻ mặt dịu dàng, không có cách nào nhìn cô.

Nhìn thấy Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu hơi bất ngờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta: “Sao anh cả lại ở đây? Không phải là anh đã…”

Đi rồi sao? Rõ ràng cô đã quá mấy trạm, hẳn là anh ta sẽ không xuất hiện ở đây mới phải.

“Cô bé ngốc, tôi thấy em sáng sớm đã mất hồn mất vía, làm sao yên tâm để em ngồi xe buýt một mình được? Nhưng em lại không đồng ý để tôi đưa em đi, tôi đành phải đi theo em thôi.”

Nói xong Dạ Y Viễn lại cười, dịu dàng nói: “Nhanh lên xe đi.”

Hàn Mai Linh đang chờ cô rồi, nếu còn đợi nữa sợ rằng sẽ mất khoảng mười phút, Thẩm Cửu cũng không tiện để cô ấy đợi, đành phải nhanh chóng lên xe.

Sau khi lên xe, Dạ Y Viễn nhắc cô thắt chặt dây an toàn, sau đó đưa cô đến nơi hẹn.

“Đi thôi, chú ý an toàn.”

Dạ Y Viễn xoa đầu cô, để cô rời đi, Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh ta một cái, sau đó gật đầu rời đi.

Chỗ này còn cách điểm hẹn hai phút đi đường nữa, Thẩm Cửu bước nhanh hơn đến chỗ đã hẹn.

Mặc dù rời trường không bao lâu, có điều số lượng khách cũ của cửa hàng trà sữa này rất đông, mà phần lớn đều là sinh viên gần đây, cách ăn mặc của Thẩm Cửu cực kỳ nổi bật, khi vào trong cửa hàng còn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, trong cửa hàng có mấy chàng trai dáng vẻ lông bông còn huýt sáo với cô.

Thẩm Cửu làm như không nhìn thấy trực tiếp lách qua, cô đã nhìn thấy Hàn Mai Linh đang ngồi trong góc.

Hôm nay Hàn Mai Linh vẫn mặc một chiếc váy màu hồng, váy hơi phồng lên, nhìn phảng phất có dáng vẻ công chúa.

Hàn Mai Linh đang cực kỳ nhàm chán chọc trân châu trong cốc, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, có chàng trai muốn đến hỏi số điện thoại của cô ấy, lại bị cô ấy cười khẩy sau đó trách mắng: “Cút đi đồ xấu xí, cũng không xem lại xem dáng vẻ mình thế nào, xứng với tôi chắc?”

Chàng trai kia bị cô ấy mắng đến mức đỏ mặt: “Cô, cô không cho thì thôi, tại sao lại còn mắng người ta?”

Hàn Mai Linh kiêu ngạo liếc nhìn anh ta: “Biết tôi là ai không? Lại dám xin số điện thoại của tôi? Nếu còn lằng nhằng nữa tôi sẽ không mắng nhẹ nhàng đơn giản như vậy nữa đâu!”

Chàng trai không thể làm gì, nhưng lại nhát gan, đành phải xoay người rời đi, ai ngờ quay đầu lại đụng phải Thẩm Cửu đang đi tới, Thẩm Cửu bị anh ta va đến mức lùi ra sau hai bước, suýt nữa ngã xuống.

“A thật xin lỗi!” Chàng trai nhận ra mình va vào người khác lập tức vội vàng xin lỗi, khi ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Cửu, kinh ngạc mở to hai mắt đứng tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm.

Không ngờ được hôm nay anh ta may mắn như vậy, vừa bị một người đẹp từ chối, đã va vào một người đẹp khác.

“Chào người đẹp, tôi là…” Chàng trai vừa định bước lên bắt chuyện với Thẩm Cửu, Hàn Mai Linh đã đứng dậy trực tiếp lướt qua anh ta, giọng điều không kiềm chế được nói: “Anh tránh sang bên cạnh cho tôi, Cửu Cửu, sao bây giờ cậu mới đến, cậu có biết tớ đợi cậu…”

Nói đến đây Hàn Mai Linh dừng lại.

Cô ấy ngơ ngác nhìn Thẩm Cửu mặc váy dài trước mặt mình: “Cậu, sao cậu…”

Thẩm Cửu cười với cô ấy, sau đó lại nói khẽ với chàng trai bên cạnh: “Tôi không sao, anh đi đi.”

Nói xong lập tức bước đến ngồi xuống đối diện với Hàn Mai Linh, Hàn Mai Linh vẫn đang ngẩn ra, chàng trai kia lại bị gương mặt Thẩm Cửu làm cho mê mẩn, đứng tại chỗ rất lâu mà chưa tỉnh táo lại được.

Trời ạ, đúng là nữ thần!

Lại còn dịu dàng như vậy, nụ cười cũng rất xinh đẹp!

Rất lâu sau Hàn Mai Linh mới phản ứng lại được, ánh mắt cô ấy phức tạp nhìn Thẩm Cửu, trước đây cô không trang điểm nên không biết, bây giờ Thẩm Cửu nghiêm túc ăn diện như vậy, khí chất thật sự lập tức lộ ra, rất lóa mắt.

Mặc dù cô chỉ trang điểm đơn giản.

Nhưng mà nụ cười ấm áp, cùng với đôi mắt lạnh lùng trong trẻo trên mặt cô đều lộ ra khí chất, thật sự… Giống người phụ nữ trong bức ảnh kia như đúc.

Lúc giơ tay nhấc chân… Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của huyết thống sao?

Hàn Mai Linh nghĩ đến đây, trong lòng chấn động, không được! Thẩm Cửu như thế này thật sự quá giống bà Hàn, nếu để cho Hàn Đông nhìn thấy Thẩm Cửu như thế này, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Nhưng bây giờ không có cách nào, Hàn Mai Linh chỉ có thể kiềm chế bối rối trong lòng, cười gượng với Thẩm Cửu: “Cửu Cửu, cậu… Sao hôm nay cậu lại có tâm trạng ăn diện vậy? Hơn nữa còn trang điểm xinh đẹp như vậy?”

Thẩm Cửu nghe vậy nhìn cô ấy kỳ quái: “Không phải trước đây cậu vẫn luôn hy vọng tớ có thể tự ăn diện cho mình sao? Bây giờ tớ nghĩ thông rồi, phụ nữ hẳn là phải yêu thương bản thân mình.”

Nói xong, Thẩm Cửu còn cười với cô ấy: “Mai Linh, cậu cảm thấy tớ như vậy không đẹp sao?”

Biểu cảm trên mặt Hàn Mai Linh cứng ngắc, khó khăn gật đầu: “Rất đẹp, thật sự rất đẹp.”

Chỉ là cô trở nên xinh đẹp, sẽ trở thành sự đe dọa cho cô ta.

Đột nhiên Hàn Mai Linh phát hiện ác ma trong lòng mình lại đang bắt đầu điên cuồng nhảy loạn.

Thẩm Cửu không biết trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng từ những gì cô ta lộ ra ngoài vẫn có thể nhận ra chút gì đó, thế là cô giả vờ hỏi một câu: “Hình như cậu không vui vẻ cho lắm?”

Hàn Mai Linh nghe vậy sắc mặt thay đổi, tranh thủ thời gian thanh minh cho mình: “Cái gì? Sao có thể như vậy được? Sao tớ lại không vui được chứ? Cậu trở nên xinh đẹp, tớ vui mừng còn không kịp mà.”

“Thật sao? Vậy cậu nói xem… Sau khi tớ trở nên xinh đẹp, Dạ Âu Thần có thể thích tớ hay không?”

Lần này trên mặt Hàn Mai Linh hoàn toàn không kiềm chế được nữa, cô kinh ngạc nhìn Thẩm Cửu: “Cửu Cửu, cậu… Cậu thật sự thích anh ấy rồi sao?”

Thẩm Cửu cười nhạt: “Đúng vậy, tớ thật sự thích anh ấy.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“...” Hàn Mai Linh muốn nói lại thôi, trước mặt lại hiện lên cảnh tượng trước đây cô cứu mình, phát hiện những lời kia đến miệng lại không thốt ra thành lời được.

Thẩm Cửu thấy cô im lặng nhìn mình rất lâu, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, lát sau cô nói thẳng: “Nhưng mà cậu cũng thích anh ấy, cho nên chúng ta biến thành tình địch, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc