TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1015:

 

Sao lại giống anh như thế?

 

Chờ đã….

 

Vừa rồi cậu bé, hình như gọi mình một tiếng ba?

 

Dạ Âu Thần nguy hiểm mà nheo mắt lại, một giây kế tiếp trực tiếp đưa tay bóp vai Đậu Nành lại, cẩn thận nhìn cậu bé.

 

“A, ba thối, mau buông tay cho con!”

 

Vai Đậu Nành bị lực mạnh nắm, chợt cảm thấy bị đau, tức giận đến nỗi cậu bé kêu lên bô bô: “Vừa rồi có phải ba cũng nắm tay mẹ thế này không? ba thật là hư! Con phải nói với mẹ, không để cho mẹ đi với ba nữa! Con cũng không cần người ba này nữa!”

 

Nói xong, Đậu Nành muốn đẩy Dạ Âu Thần ra.

 

Nhưng trẻ con chính là trẻ con, cho dù đầu óc có thông minh đi nữa, sức lực vẫn mãi không địch lại nổi người lớn, huống chi là Dạ Âu Thần.

 

Thấy cậu bé muốn trốn, Dạ Âu Thần tăng thêm sức lực trên tay, nheo mắt lại cắn răng nghiến lợi nói: “Cháu vừa mới nói gì? Nói rõ ra!”

 

Hàn Minh Thư vẫn ngây người ở bên cạnh phục hồi tinh thần lại, chợt ngồi xổm xuống, cô nắm tay của Dạ Âu Thần.

 

“Anh nhanh buông Đậu Nành ra, nó chỉ là một đứa bé, anh nắm nó như vậy sẽ làm nó bị thương.”

 

Nghe thế, lúc này Dạ Âu Thần mới ý thức được biểu cảm của đứa bé có chút đau đớn.

 

Biểu cảm Dạ Âu Thần thay đổi, chợt buông lỏng tay ra.

 

Đậu Nành tức giận đến không nhịn được, trực tiếp tiến lên nặng nề mà đạp Dạ Âu Thần một cái.

 

“Ba thối, ba cặn bã! Ba cuồng bạo lực!” Nói xong, Đậu Nành chạy vào lòng Hàn Minh Thư: “Mẹ ơi, ba trở nên xấu xa rồi, chúng ta không cần ba nữa được không?”

 

Mọi thứ xảy ra trước mắt cứ như là ảo giác vậy.

 

Nếu như không phải ảo giác, vậy thì tại sao lại có thằng nhóc có bộ dáng giống anh y như đúc, hơn nữa còn gọi mình là ba, gọi Hàn Minh Thư là mẹ?

 

Chẳng lẽ….

 

Đây là con trai của anh với cô?

 

Nếu như là ảo giác, vậy thì tại sao trong tiềm thức an lại đau nhức? Rõ ràng như thể tất cả những thứ này đều là thật sự, là đang xảy ra.

 

Cho nên, rốt cuộc đây là thật sự hay là ảo giác.

 

Dạ Âu Thần nhất thời không phân biệt được thật giả, khi nghe thằng nhóc này nói không muốn anh, anh không tự giác đước híp mắt lại, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm.

 

Không muốn anh?

 

Trêu chọc anh, làm thế nào mà mình cô nói không muốn là không muốn được?

 

Nhìn thấy thằng nhóc này đang dụi trong ngực Hàn Minh Thư, hai tay ôm chặt lấy cỏ cô, hành động thân mật như vậy anh mới chỉ được làm qua mấy lấy, thằng nhóc trước mặt này dựa vào cái gì mà được làm vậy?

 

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Dạ Âu Thần đã đưa tay trực tiếp xách lấy cổ áo Đậu Nành, nhấc cậu bé lên.

 

“Á, ba thối, ba thả con xuống! Thả con xuống!” sau khi Đậu Nành bị nhấc lên thì tứ chi cua cua trong không trung, bởi vì mặc quá nhiều cho nên hành động của cậu bé không quá thuận tiện.

 

Cậu bé muốn nắm lấy cánh tay của Dạ Âu Thần, thế nhưng thử mã mà vẫn không bắt được, cho nên chỉ có thể giương nanh múa vuốt.

 

Hàn Minh Thư lo lắng nhìn một màn này, nhìn ánh mắt Dạ Âu Thần tràn đầy lạnh lùng, có chút nóng nảy tiến lên nói: “Lúc trước anh đã đồng ý với em, nếu anh có chuyện gì không thể tiếp nhân thì nhất định sẽ nghe em giải thích.”

 

Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi quét mắt nhìn cô một cái.

 

Khuôn mặt xinh xắn của cô bị che kín bởi sự lo âu, giống như lo lắng mình sẽ làm gì thằng nhóc này.

 

Cũng không biết tại sao, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Dạ Âu Thần, sau đó anh trực tiếp hỏi ra.

 

“Nó quan trọng hơn anh sao?”

 

Tiểu Nhan và Tiêu Túc trôn sở bên ngoài quan sát, vừa nghe câu này xong thì suýt nữa ngã rầm xuống đất.

 

Bây giờ là thời điểm để ăn giấm sao? Chẳng lẽ điều quan trọng nhất không phải là thằng nhóc kia gọi anh là ba sao? Một người, khi nhìn thấy một người có dáng dấp giống y như đúc mình, không phải sẽ nên kinh ngạc sao?”

 

Hàn Minh Thư cũng bị câu hỏi của Dạ Âu Thần làm cho ứ lời, cảm thấy tư duy của anh thực sự không phải tư duy của một người bình thường.

 

Ngay khi Hàn Minh Thư đang rầu rĩ thì Đậu Nành mở miệng.

 

Ánh mắt cậu bé u oán nhìn Dạ Âu Thần.

Bình luận

Truyện đang đọc