CHƯƠNG 727: ĐÃ TÌM ĐƯỢC NGƯỜI RỒI
Khoảng cách của hai người dường như là được kéo gần lại.
Tiểu Nhan do dự nhìn Tô Cửu, trên mặt của Tô Cửu mang theo nụ cười, một bộ dạng người chị tâm lý.
“Có vấn đề gì cô cứ hỏi đi.”
“Chị… Tô Cửu.”
Vì để cho thấy mình lịch sự, Tiểu Nhan còn thêm chữ chị ở phía trước, lông mày của Tô Cửu lại có nhiều thêm ý cười: “Sao vậy?”
“Chuyện là… chị đã làm thư ký ở bên cạnh Hàn Đông nhiều năm như vậy, chị biết… tại sao Hàn Đông vẫn cứ luôn độc thân không ạ?” Sau khi nói xong, Tiểu Nhan còn có chút tiếc nuối mà cúi thấp đầu, hai ngón tay xoắn lại với nhau.
Tô Cửu chỉ biết là cô có nghi hoặc, nhưng mà lại không biết cô hỏi ra câu hỏi này, sửng sốt một hồi rồi sau đó Tô Cửu mới chú ý đến nét đỏ bừng trên gương mặt của cô gái nhỏ, rõ ràng là một bộ dạng yêu thầm người ta.
“Cô thích Hàn tổng hả?”
Tiểu Nhan không ngờ đến cô sẽ nói trực tiếp như vậy, bỗng chốc ngẩng đầu lên khuôn mặt ửng hồng nhìn Tô Cửu: “Chị Tô tôi…”
“Được rồi.” Tô Cửu chủ động đánh gãy lời của cô, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cô không cần nói tôi cũng biết nữa, thật ra thì nhiều năm như vậy rồi có rất nhiều người thích Hàn tổng, nhưng mà trước kia tâm tư của Hàn tổng vẫn luôn đặt trên người của em gái mình. Có thể là bởi vì ba mẹ qua đời sớm, anh ta vẫn luôn có một mình cho nên sau khi tìm được Minh Thư thì khát vọng về tình thân đối với anh ta vẫn chiến thắng hết tất cả.”
Tiểu Nhan: “… là như thế này à?”
“Đúng vậy đó.” Tô Cửu cười gật gật đầu: “Con người mà, sau khi một vài chuyện trở nên quen thuộc hơn sẽ rất khó thay đổi, huống hồ gì Hàn tổng đối với phương diện tình cảm lại không có nhu cầu, vậy thì anh ta cũng không cần phải thay đổi thói quen và hiện trạng của mình. Cô thích anh ta hả, cái này giống như là con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy đó, là người từng trải, tôi muốn khuyên cô một câu hãy quên đi.”
“Quên đi hả?” Tiểu Nhan không ngờ đến là Tô Cửu lại nói trực tiếp như vậy, thế mà lại trực tiếp kêu cô bỏ qua đi, ý là không cần tiếp tục thích Hàn Đông nữa hả?
“Đúng vậy đó, loại người như anh ta… tình cảm với anh mà nói căn bản chính là không tồn tại, nếu như cô thích anh ta sẽ chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.”
Tiểu Nhan: “…”
Hình như đúng là thế, đúng là anh đã từng nói với mình đừng có thích anh.
Nhưng mà cô vẫn chưa có ý định từ bỏ, cô cứ luôn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng thì sẽ có hi vọng.
“Nhìn vẻ mặt này của cô là bị anh ta từ chối rồi đúng không?”
“Chị Tô, sao chị lại biết vậy?”
“Trước kia anh ta cũng đã từ chối tôi như thế mà.”
Tiểu Nhan: “…”
“Lúc đó tôi không dám bày tỏ lòng mình với anh ta, tôi chỉ yên lặng thích anh ta, tôi biết là anh ta rất khó thay đổi thói quen của mình, cho nên tôi vẫn luôn im lặng ở bên cạnh anh ta mà xử lý tất cả mọi chuyện, muốn để anh ta quen thuộc với việc có tôi, một ngày nào đó… tôi không có ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ cảm thấy mình thiếu đi có gì đó, lúc đó tôi đã thành công rồi.”
Nghe nói như vậy, Tiểu Nhan nhịn không được mà trừng to mắt, sau đó giơ ngón cái lên vỗ tay cho Tô Cửu: “Chị Tô, chị thật là thông minh quá đi, tôi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra loại biện pháp này đâu.”
Nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ trước mắt đang nhìn mình, Tô Cửu có chút dở khóc dở cười.
Cô gái này thiếu gân hả?
“Nhưng mà tôi thông minh thì có làm được cái gì đâu chứ, anh ta không muốn, thì dù cái nào quen thuộc rồi thì sẽ không thay đổi, cô nhìn thử xem hiện tại tôi đã kết hôn rồi, con cũng đã có rồi mà anh ta vẫn còn đang độc thân, nhưng mà tôi thì vẫn làm thư ký ở bên cạnh của anh ta, hiện tại cô có thể hiểu rồi chứ?”
“Vậy chị Tô, tại sao chị vẫn muốn ở lại bên cạnh anh ấy mà làm thư ký thế?”
“Nói tới chuyện này thì thật sự có chút tàn nhẫn, lúc trước đúng là anh ta đã nói với tôi là đừng có suy nghĩ đó với anh ta, sau đó còn hỏi tôi là có khi nào bởi vì chuyện này mà ghi hận anh ta, sau đó không tiếp tục làm việc cho công ty nữa.” Nói đến đây, biểu cảm của Tô Cửu quả thật bất lực: “Lúc đó tôi cũng không ngờ đến anh ta lại hỏi như vậy, vậy thì đâu có thể làm gì nữa đâu, nếu như tôi quả thật không làm nữa đây chẳng phải là tôi trông có vẻ thật sự bởi vì chuyện này mà thẹn quá hóa giận à, ghi hận với anh ta, cho nên… tôi cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc thôi.”
“Má ơi, Hàn Đông xấu bụng quá vậy, tôi còn tưởng là… anh ấy là loại người đặc biệt lạnh lẽo, không ngờ tới là…”
Tô Cửu đứng lên vỗ vỗ bờ vai của cô: “Nói tóm lại là cô cứ tính toán cho kỹ đi, tôi còn có chuyện nữa, tôi không nói chuyện với cô được.”
Sau khi Tô Cửu đi khỏi, còn lại một mình Tiểu Nhan ngồi ở trên ghế chống cằm suy nghĩ một hồi lâu.
…
Lại một ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Hàn Minh Thư đều yên lặng tĩnh dưỡng ở trong phòng bệnh một mình, ăn uống đều bình thường, chỉ là không muốn gặp người khác mà thôi.
Bé đậu nành đã nhiều lần khóc lóc muốn tìm mẹ, nhưng mà đều không có kết quả.
Cùng lúc đó Hàn Đông cũng đã tự mình đến khuyên bảo Hàn Minh Thư nhiều lần, cuối cùng vẫn bị Hàn Minh Thư lạnh lùng kêu anh rời khỏi phòng bệnh, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, Hàn Đông chật vật bước ra khỏi phòng bệnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Đông nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nhận.
“Có chuyện gì?” Giọng điệu của anh lạnh nhạt, lúc nói chuyện còn đưa tay nhéo nhéo huyệt thái dương nhức nhói của mình, những chuyện gần đây thật sự làm cho anh ta sức đầu mẻ trán.
Lần đầu tiên trong đời Hàn Đông có loại cảm giác này.
“Hàn tổng, chuyện mà anh dặn dò chúng tôi đã có tin tức rồi.”
Hàn Đông giật mình, chuyện mà mình đã dặn dò bọn họ? Rất nhanh, lông mày của anh nhíu lại: “Cậu nói là?”
“Chúng tôi tìm được rồi.”
Hô hấp của Hàn Đông thiếu chút nữa đã dừng lại, anh ta lấy điện thoại di động ra nhìn trên màn hình điện thoại, sợ là mình đã nghe nhầm cuộc điện thoại, nếu không thì… tại sao lại tìm thấy nhanh như vậy?
Sau khi xác định số điện thoại không sai, Hàn Đông ho nhẹ một tiếng rồi sau đó hỏi: “Đã tìm được gì rồi?”
“Ặc!” Đối phương bị anh ta hỏi như vậy ngược lại có chút đứng người: “Không phải là Hàn tổng đã dặn dò chúng tôi tìm người hả, chẳng lẽ… chúng tôi đã tính sai rồi?”
“Không.”
Hàn Đông nhắm mắt lại, mượn cơ hội này hít thở sâu mấy lần, dùng cách này để làm dịu tâm trạng đang kích động của mình, sau khi làm mấy lần thì tâm trạng của anh rốt cuộc cũng đã bình phục không ít, chờ anh ta mở mắt một lần nữa trong đôi mắt là một mảnh thanh tĩnh và tỉnh táo.
Anh mấp máy đôi môi mỏng, sau đó giọng nói lạnh lùng: “Tìm được người rồi à?”
“Dạ Hàn tổng.”
“Nói địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đến đó.”
Hàn Đông vừa nói vừa bắt đầu móc chìa khóa xe từ trong túi của mình, đây chỉ là động tác theo bản năng, ai biết… anh chỉ đến đây để gặp Minh Thư, máy bay hạ cánh liền bắt xe tới đây, căn bản không có lái xe.
Thế là động tác của anh dừng lại một chút: “Thôi bỏ đi, cậu cứ trực tiếp gửi định vị vào điện thoại di động của tôi, tôi sẽ dựa theo địa chỉ mà đến đó.”
“Vâng Hàn tổng, tôi lập tức gửi định vị qua cho anh.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Đông cất điện thoại di động vào, đôi chân thon dài nện bước đi ra khỏi bệnh viện.
Anh không chú ý đến bước chân của mình có chút vội vàng, chỉ là trong lòng đang suy nghĩ nếu như những người đó đã thật sự tìm được Dạ Âu Thần rồi, vậy thì… Minh Thư, em gái của anh cũng có thể không cần tiếp tục bị hành hạ nữa.
“Hàn Đông.”
Bước chân của Hàn Đông dừng lại, quay người nhìn thấy Tiểu Nhan đang chạy nhanh về phía mình, sau đó dừng ở trước mặt của anh.
“Lúc nãy em nghe thấy anh nói chuyện đã tìm được người rồi hả, có phải là… đã tìm được cậu Dạ rồi không? Em em có thể đi đến đó cùng anh được không?”