TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Tiểu Nhan nghe vậy lập tức chau mày: "Có cần thực tế như vậy không? Cho dù dì biết dì già, cũng không đến lượt con chê dì? Bé đậu nành, sao con trở mặt nhanh như vậy, ăn xong cá nướng của dì thì trở mặt ngay, có phải không muốn dì nấu cơm cho con ăn nữa không?”

Cảm thấy chén cơm bị đe dọa, bé đậu nành liền thay đổi: “Dì tiểu Nhan con sai rồi, cho dù dì tiểu Nhan già rồi cũng rất là xinh đẹp.”

Câu này rất hữu dụng với tiểu Nhan, lúc này mới gật đầu đồng ý.

"Tha thứ cho con đó, lần sau dì sẽ làm tiếp món cá nướng cho con ăn.”

Cô ta hoàn toàn không nhận ra, khi bé đậu nành nói câu này, là ôm chặt ngực của mình, một dáng vẻ trái ngược với lương tâm.

Hàn Minh Thư thấy vậy, đưa tay bóp má của bé đậu nành, nói nhỏ: "Đồ nghịch ngợm."

Tối hôm đó ba người thu dọn đồ đạc, cùng nhau lên xe do Hàn Đông cử tới, sau đó đi Mạc Thành.

Tiểu Nhan là trợ lý của Hàn Minh Thư dĩ nhiên đi cùng với cô, tuy rằng có chút không danh chính ngôn thuận, nhưng mặc kệ nó.

Dù sao suy nghĩ của Tiểu Nhan chính là, cô ta ở một mình trong căn hộ cô đơn quá, cô ta phải theo qua đó, bất quá thì, lúc đó cô ta nói là bé đậu nành thích ăn cơm cô ta nấu, nên cô ta đi theo để nấu cơm là được.

Nghĩ đến đây, lòng của Tiểu Nhan cảm thấy rất hợp lý.

Ở phía bên kia, Dạ Âu Thần cũng phải quay về Mạc Thành.

Tống Thiến tiễn anh ta ra ngoài: “Sao không ở thêm vài ngày mới đi? Lái xe lâu như vậy qua đây, chỉ ở hai ngày thôi sao?”

Diệp Âu Thần nghe xong, liền không vui nhìn bà ta.

Loading...

"Con còn có việc."

"Công việc quan trọng hay dì quan trọng? Đứa trẻ bất hiếu này, đi đi, lái xe cẩn thận."

"Dạ.”

"Thật là, bây giờ người trẻ tuổi như con nói không nghe gì hết, buổi tối lái xe tầm nhìn cũng không tốt, ngoan cố không đợi sáng mai mới về.”

Đôi môi của Diệp Âu Thần mím chặt, không để ý đến lời của Tống Thiến, leo lên xe.

Một lúc sau, anh ta lạnh lùng nói: "Buổi tối không tắc đường, dễ chạy."

"Con đi đây."

Tống Thiến đứng tại chỗ nhìn chiếc xe chạy xa, ánh đèn đường làm bóng bà ta dài ra thêm, gió đêm thổi tung chiếc khăn lụa trên vai, Tống Thiến không khỏi thở dài.

Không biết còn bao lâu nữa, Âu Thần mới có thể thật sự mở lòng đón nhận những người phụ nữ khác.

Thẩm Cửu...

Cái tên này đã biến mất trong cuộc đời anh ta năm năm và chưa bao giờ xuất hiện.

Tống Thiến cũng không biết cô đi đâu cũng, nhưng đối với bà ta mà nói, năm đó bà ta rất thích đứa con gái đó, nhưng... hai đứa này không có duyên phận đó.

Thôi kệ, vạn sự tùy duyên.

Bà ta đã ở tuổi này, cũng không còn sức cưỡng ép điều gì nữa.

Nghĩ vậy, Tống Thiến cầm lấy chiếc khăn lụa trên vai, sau đó quay người lên lầu.

Cứ tưởng ban đêm lái xe sẽ suôn sẻ, nhưng không ngờ đến 12 giờ đêm, trên đường cao tốc xảy ra vụ nổ, làm tắc hoàn toàn đoạn đường phía trước.

Hàn Minh Thư ở xa địa điểm phát nổ, họ chỉ nghe thấy một tiếng nổ, sau đó tất cả các xe phía trước dừng lại, Tiểu Nhan đang dựa vào ghế ngủ, nhưng khi nghe thấy tiếng nổ thì giật mình tỉnh dậy.

Sau đó Hàn Minh Thư nhìn thấy một ngọn lửa bùng lên ở phía trước, liền rùng mình, vòng tay ôm chặt bé đậu nành..

“Ôi trời, chuyện gì xảy ra vậy?” Tiểu Nhan hạ kính xe, sau đó thò đầu ra ngoài, sợ hãi khi nhìn thấy ngọn lửa trước mặt.

“Trời ạ, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?” Nói xong cô ta lập tức rụt đầu lại nhìn Hàn Minh Thư nói: “Minh Thư, chúng ta có nên xuống xe không? Ở đây có vẻ rất nguy hiểm.”

Ngọn lửa cách đó không xa, Hàn Minh Thư quay đầu nhìn dòng xe dừng phía sau, liền cảm thấy ở chỗ này thật sự không an toàn.

Vì vậy gật đầu, trầm giọng nói: “Chú Nam, trước tiên khóa cửa sổ, sau đó chúng ta xuống xe."

Chú Nam tắt máy, gật đầu.

Sau khi cả nhóm xuống xe, ô tô phía trước và phía sau thấy họ xuống xe nên cũng xuống xe theo họ.

Con người luôn có bản năng né tránh nguy hiểm, ai cũng trân quý mạng sống của mình trừ khi họ có cách nghĩ khác.

Vì vậy, rất nhiều người đã ra đường cao tốc.

“Đi về phía sau, và cố gắng cách xa hiện trường vụ nổ."

Mọi người đi theo đám người lui về phía sau, trên đường cao tốc càng ngày càng nhiều người.

Ngay sau đó là tiếng còi xe cảnh sát.

Cảnh sát đã tức tốc đến hiện trường để điều tra tình hình sau đó mới báo cho mọi người.

"Mọi người đừng lo lắng, xe phía trước phát nổ, Hiện tại chúng tôi đã ngăn ra, sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, nhưng đoạn đường phía trước tạm thời không thể đi qua."

Tiển Nhan ôm cánh tay của Hàn Minh Thư chán nản nói: "Chuyện gì vậy trời? Sao khi không xe lại phát nổ? Chẳng lẽ là đang chở vật liệu cháy nổ.”

"Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến vụ nổ, tạm thời chưa biết rõ nguyên nhân, đợi thêm chút nữa đi.”

Rất nhiều người xuống xe đứng ở bên đường, Dạ Âu Thần cũng đang đi trên con đường này, cũng nghe thấy tiếng nổ, ngay sau đó đã nhìn thấy rất nhiều người chen chúc trên đường cao tốc gần đó.

Anh ta lấy điện thoại ra xem thời gian với vẻ mặt thờ ơ, vừa mới vào cao tốc, thì đã xảy ra chuyện này, sau lưng thì lại có đống xe đang xếp hàng dài.

Không biết đợi sơ tán mất bao lâu nữa, xe thì ngột ngạt.

Dạ Âu Thần dùng tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, sau đó mở cửa xuống xe hít thở.

Trong bóng tối, cái bóng thẳng tắp của người đàn ông từ trong xe bước ra, đôi chân thon dài với những bước đi vững vàng, thay vì đi về phía đám đông, anh ta đi về phía bên kia đường cao tốc, nhìn cảnh vật phía xa.

Cảm giác nổi bật giữa đám đông này liền xuất hiện ngay.

"Wow, mọi người nhìn bên đó anh chàng kia đẹp trai quá!”

Một cô gái trong đám đông thấy Dạ Âu Thần, lập tức kêu lên.

Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt của đám đông ngay lập tức đổ dồn về hướng đó.

"Chỉ thấy được cái dáng thôi, làm sao em biết anh ta đẹp trai?"

"Tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta khi anh ta vừa bước xuống xe! Khuôn mặt góc cạnh sắc nét, không chỉ đẹp trai, mà tỉ lệ đường cong cơ thể cũng rất tuyệt!”

"Đủ rồi, chồng em đang ở đây này, vóc dáng của chồng em không tốt sao?"

"Hừm, người đàn ông đó nhìn thoáng qua đã biết bụng 8 múi? Còn anh chỉ có miếng mỡ bụng thôi?"

"Em đừng đâm chọt anh như vậy chứ..."

Cuộc trò chuyện này đều lọt vào tai của Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan. Tiểu Nhan nhìn cô ta, Hàn Minh Thư nhìn lại, sau đó Tiểu Nhan nghiêng người và nói khẽ, "Thật là bó tay, thời khắc sinh tử như vậy còn tâm trí để ngắm trai đẹp. "

Nghe vậy, Hàn Minh Thư nhếch nhếch môi: "Người ta luôn hứng thú với những thứ đẹp đẽ, hơn nữa... giờ cũng chưa phải là thời khắc sinh tử."

"Nói cũng đúng, nhưng hôm nay xui quá, sớm biết như vậy thì không nghe lời anh cậu mai mới về rồi.”

“Không sao đâu.” Hàn Minh Thư ngồi xổm xuống nhìn bé đậu nành: “Con có mệt không? Con có muốn mẹ bế con không?”

Bình luận

Truyện đang đọc