TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Sau khi hỏi xong vấn đề này, Hàn Đông lại trầm mặc.

Hàn Minh Thư đột nhiên không nói nên lời, có lẽ cô không nên hỏi như vậy.

“Xin lỗi anh, em….em không cố ý, em chỉ muốn biết thôi.”

“Không sao.” Hàn Đông cười với cô: “Mẹ đã mất nhiều năm như vậy, những chuyện này anh cũng đã sớm nhìn thấu rồi, hơn nữa anh cũng đã hoàn thành trách nhiệm mà mẹ giao cho, tìm được huyết thống của nhà họ Hàn chúng ta, em gái của Hàn Đông anh.”

Nói xong, Hàn Đông liền đưa tay lên xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Từ sau khi em bị mất tích, thần trí của mẹ có chút hỗn loạn, ngày nào cũng chỉ biết tìm tin tức của em, bà ấy nghe ngóng rất nhiều nơi, cũng tự mình đi đến rất nhiều nơi, người trong nhà không ngăn được, anh chỉ có thể đi cùng bà. Sau này đầu óc của bà càng không tỉnh táo, tích sầu thành bệnh, cộng thêm….sức khỏe của bà sau khi sinh rất yếu.”

Những điều này khiến Hàn Minh Thư rất ngạc nhiên.

“Tại, tại sao….cho dù em bị mất tích, bà ấy cũng nên giữ gìn sức khỏe của mình chứ.”

“Bởi vì, bà ấy vẫn luôn cảm thấy là bà ấy có lỗi với em, không chăm sóc tốt cho em, nên mới dẫn đến việc em bị người ta bán đi. Tự trách và tội lỗi, cộng thêm những cảm xúc khác, em cảm thấy bà ấy sẽ biến thành như thế nào?”

Hàn Minh Thư đột nhiên không nói nên lời.

“Còn có một chuyện, lúc đó máy bay của ba bị rơi, lại thêm một tin dữ nữa, lúc mẹ nhận được tin tức bà đang ở trên một ngôi làng nhỏ trên núi nghe ngóng tin tức của em, lúc xuống núi, bởi vì tâm trí không ổn định nên đã rơi xuống.”

Hàn Minh Thư trợn tròn mắt, hơi thở có chút gấp gáp.

“Sau khi được đưa vào viện, bác sĩ bảo mọi người vào gặp bà ấy lần cuối.”

Loading...

Hàn Đông dường như đang kể lại một chuyện rất đơn giản, biểu cảm trên mặt vẫn không chút gợn sóng, nhưng đứng gần như vậy, Hàn Minh Thư lại có thể nhìn thấy rất rõ cảm xúc sâu kín cuộn trào trong mắt anh ta.

Sau đó hai người trầm mặc, đứng trước mộ một lúc lâu, sau đó Hàn Minh Thư đặt hoa lên trước phần mộ, lúc thấy trời đột nhiên tối mịt, gần mưa, Hàn Minh Thư mới gọi Hàn Đông rời đi.

Sau khi hai người rời khỏi nghĩa trang, vừa lên xe, bên ngoài quả nhiên có mưa nhỏ.

Sau một cơn mưa nhỏ, thời tiết trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, không còn oi bức như trước đây nữa.

Bữa tối, Tiểu Nhan vẫn lấy cớ không được khỏe nên không ăn cơm với bọn họ, Hàn Minh Thư biết là chuyện gì, kêu người làm đưa đồ ăn lên tầng cho cô.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hàn Minh Thư và bé đậu nành ngồi ở phòng khách, lấy điện thoại chơi trò chơi.

Kết quả, Hàn Đông đột nhiên ngồi xuống, đưa cho Hàn Minh Thư một tập tài liệu.

“Đây là gì?”

“Tài liệu đăng ký công ty.”

“Tài liệu đăng ký?” Động tác trên tay Hàn Minh Thư dừng lại, có chút ngạc nhiên.

“Thành lập công ty, tìm một đoàn thể đối với em mà nói càng có lợi, em vẫn luôn hoạt động độc lập, không được phù hợp.”

Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư không khỏi cong môi: “Có chỗ nào không thích hợp chứ? Lúc trước khi em còn ở nước ngoài không phải cũng như vậy sao?”

“Môi trường ở nước ngoài và trong nước không giống nhau, có biết anh nhận được tin tức gì không?”

Nghe thấy Hàn Đông nói như vậy, Hàn Minh Thư nhớ đến chuyện xảy ra ở Tô thị lúc trước, không khỏi nhếch miệng: “Có người muốn tố cáo em?”

Hàn Đông hờ hững liếc nhìn cô: “Xem ra em cũng rất hiểu về việc làm của mình.”

“Em biết cô ta muốn tố cáo em, em cũng không sợ.” Hàn Minh Thư thờ ơ lắc dầu: “Hơn nữa chuyện này, là cô ta không đúng.”

“Vì vậy em để mặc cho cô ta tố cáo em?”

Hàn Minh Thư liếc nhìn Hàn Đông, đột nhiên cười nói: “Em không phải ỷ vào có anh trai chống lưng sao? Vì vậy tùy hứng một chút, không làm lớn chuyện, thì em sẽ không được lợi, mọi người đều kết thúc.”

“Em vừa mới về nước, nếu như có tranh chấp, đến lúc đó sẽ không có lợi cho tiền đồ của em.”

“Vậy sao? Nếu như không trở thành một nhà thiết kế, vậy em đổi thành diễn viên là được rồi.”

Nghe thấy vậy, Hàn Đông lập tức sững sờm, nheo mắt nhìn cô.

“Làm diễn viên?”

Hàn Minh Thư gật đầu: “Đúng vậy, nếu như thật sự không làm được nhà thiết kế, vậy thì chỉ có thể làm diễn viên thôi.”

“Không được.” Ai biết được, giây tiếp theo, Hàn Đông lại lạnh lùng từ chối yêu cầu của cô, trầm giọng nói: “Không thể làm diễn viên, nếu như không làm được nhà thiết kế, em đến công ty của anh, anh sẽ sắp xếp cho em một công việc.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, Hàn Minh Thư không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Được rồi, em chỉ nói đùa thôi. Cho dù không làm được nhà thiết kế, em cũng không đi làm diễn viên. Diễn viên người ta đều là những người trẻ, thứ nhất em cũng không còn trẻ, thứ hai em không có kỹ năng diễn xuất, cho dù em muốn làm diễn viên cũng không có người dám nhận em.”

Hàn Đông: “….”

“Đúng đó cậu, mẹ đã già rồi.” Bé đậu nành ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng thêm vào một câu. Ngôn Tình Tổng Tài

Hàn Minh Thư nở một nụ cười nguy hiểm nhìn bé đậu nành: “Bảo bối, con vừa nói gì vậy?”

Bé đậu nành vội vàng nhảy khỏi sofa, bò lên chân Hàn Đông.

Hàn Minh Thư: “….”

“Tóm lại, chuyện này anh đã giúp em đè xuống rồi.” Hàn Đông vừa đưa tay lên ôm bé đậu nành, vừa thấp giọng nói tình hình: “Công ty đã xong rồi, ở bên cạnh Hàn thị của anh, bên trên có địa chỉ, ngày mai anh bảo Tô Cửu đưa em đi.”

Hàn Minh Thư: “Mở công ty cho em thật sao? Em….thật sự cảm thấy một mình em cũng rất tốt, mở công ty còn phải dẫn theo đoàn đội, em cảm thất thật mệt mỏi.”

“Đoàn đội em không cần phải lo lắng, anh đã tìm cho em đoàn đội thiết kế tốt nhất trong nước rồi.”

“Đoàn đội thiết kế tốt nhất trong nước? Vậy đến lúc đó không phải em còn phải chia tiền cho bọn họ sao? Anh, rốt cuộc anh muốn em kiếm tiền hay là muốn em phá sản thế?”

Nghe thấy cô trêu đùa, trên khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Đông cuối cùng cũng lộ ra ý cười: “Anh tin vào năng lực của em. Ba tháng đầu tiền lương của bọn họ anh sẽ phụ trách giúp em, nhưng về sau phải xem bản thân em, có thể tạo ra một công ty xuất sắc hay không, có thu hút được nhiều khách hàng hay không, hoặc có được thương hiệu của chính mình hay không, đều phải xem bản thân em.”

Có được thương hiệu của mình?

Lúc nghe đến đây, Hàn Minh Thư có chút sững sờ, lúc ở nước ngoài, chỉ có tên nhà thiết kế của cô, cô chưa từng nghĩ đến việc tạo ra thương hiệu hay gì đó.

Nhưng... nếu như thật sự có một đoàn đội, sợ là phải có phong cách nhất định.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Luôn cảm thấy, sau khi công ty này thành lập, ngày tháng của cô sẽ trở nên càng bận rộn.

“Mẹ, mẹ, nếu thành lập công ty, con có thể có một vị trí chứ?” Bé đậu nành đột nhiên nói ra suy nghĩ kỳ quái.

Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư không khỏi trừng mắt với cậu bé: “Con, cái thằng nhóc này, muốn chức vị gì?”

“Hừ.” Bé đậu nành hừ một tiếng, dường như có chút ủy khuất.

“Cậu cho con chức vị.” Hàn Đông xoa mặt bé đậu nành: “Ngày mai mẹ con phải đi làm, con đi đến công ty cùng với cậu nhé.”

“Có được không cậu? Vậy cậu sẽ cho con một chức vị rất lợi hại đúng không?” Hai mắt bé đậu nành sáng lên, trông ngây thơ vô số tội.

Nhưng, trong ánh mắt đó, dường như Hàn Đông nhìn thấy được một chút xảo quyệt, đợi đến lúc anh ta tập trung nhìn một lần nữa lại không thấy.

Anh ta nghĩ, có lẽ anh ta đã nhìn nhầm.

Bình luận

Truyện đang đọc