TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 665: NHẤT ĐỊNH PHẢI THỰC HIỆN.

Động tác mặc quần áo của Hàn Minh Thư dừng lại một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn Dạ Âu Thần.

Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, anh thật sự muốn ở lại.

Một bộ dạng tối ngày hôm nay mà không gặp được con trai thì sẽ không đi.

Tiểu Nhan đã trở về rồi, có khi nào Dạ Âu Thần ra ngoài sẽ chạm mặt Bé Đậu Nành, cô nghĩ nghĩ đến đây, nhịp tim của cô bỗng nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, cô cài nút áo xong, bối rối cột mái tóc rối tung của mình lại, sau đó đi đến trước mặt Dạ Âu Thần.

“Anh mặc quần áo cho đàng hoàng đi, trước tiên để tôi giáo dục tư tưởng cho thằng bé cái đã, anh về phòng của anh chờ tôi đi.”

Nói xong, không đợi Dạ Âu Thần trả lời, cô đã trực tiếp đẩy anh ra khỏi cửa.

Hành động như thế này làm Dạ Âu Thần không kiềm chế được mà nhíu chặt lông mày, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Giáo dục tư tưởng cái gì chứ?”

“Không phải là anh sợ thằng bé không nhận anh hả?”

Cô đã đẩy anh đến cạnh cửa, sau đó trực tiếp mở cửa phòng ra đẩy Dạ Âu Thần ra bên ngoài.

“Đi xuống lầu đi.”

Hàn Minh Thư thúc giục anh, Dạ Âu Thần tựa đầu bên bậc thang, thân hình cao lớn không hề nhúc nhích một tí nào, giống như là muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của cô.

“Tôi đã nói là không đi, em lại muốn bắt anh đi, vậy em cứ đẩy tôi xuống từ nơi này đi?”

Hàn Minh Thư: “…. anh điên rồi hả?”

Cô tức giận nghiến răng, nơi nào đó còn khó chịu hơn nữa, nếu như không phải là sợ hãi cô, căn bản không cần phải đứng dậy vào thời điểm này.

Đôi mắt của Dạ Âu Thần kiên định nhìn chằm chằm vào cô, bên trong dường như có vô vàn cảm xúc, lại hình như không có.

“Minh Thư, tôi không bị điên!”

Cả nửa ngày Hàn Minh Thư mới nghe thấy anh dùng giọng nói bình tĩnh mở miệng nói.

“Trên đường đến sân bay, tôi cũng đã nói tôi phải làm ba của đứa nhỏ, hôm nay… nhất định phải thực hiện được.”

“Cho dù bây giờ em có làm cái gì cũng không thể ngăn cản được tôi.”

Hàn Minh Thư sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, đôi môi sưng đỏ hơi hé ra, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.

Có chút bất lực, chẳng lẽ là không thể ngăn cản được chuyện gì à?

Cô giấu Bé Đậu Nành lâu như vậy, ngày hôm nay phải nhận ba ư? Dạ Âu Thần sẽ có phản ứng gì?

Hàn Minh Thư cắn môi, hai mắt nhắm lại, cuối cùng giống như là ngầm đồng ý với cách làm của anh, thấp giọng nói: “Anh vào phòng với tôi đi, chỉnh sửa quần áo lại một chút.”

Biết cô đây là đã từ bỏ ý chống đối, trực tiếp chấp nhận, Dạ Âu Thần liền đi theo cô bước vào trong phòng.

Sau khi bước vào phòng, Dạ Âu Thần chỉnh sửa lại quần áo của mình, Hàn Minh Thư lại lấy ra một cái bàn ủi, nói với Dạ Âu Thần: “Quần áo nhăn nheo rồi, cởi ra đi.”

Dạ Âu Thần không nói hai lời trực tiếp cởi áo sơ mi màu trắng ra cho cô.

Hàn Minh Thư tìm một vị trí, sau đó ủi áo sơ mi cho anh.

Mỗi lần cô gặp Dạ Âu Thần, quần áo của anh đều không có nếp nhăn, cho dù là áo sơ mi hay là áo vest, nhưng mà sau khi chuyện lúc nãy, quần áo của anh nhăn không còn hình dạng.

Có lẽ là cô cảm thấy chột dạ hoặc là cô muốn để Dạ Âu Thần có hình tượng tốt ở trước mặt của Bé Đậu Nành, cho nên cô phải ủi áo giúp anh một chút.

Hàn Minh Thư ủi đồ rất nghiêm túc, dưới ánh đèn dìu dịu cô khom người, mấy sợi tóc mềm mại như ẩn như hiện che mí mắt của cô làm cho khí chất trên người cô cho nên dịu dàng hơn.

Nhìn Hàn Minh Thư như thế này, Dạ Âu Thần cảm giác lòng của mình giống như được lấp đầy bông gòn, nơi nào cũng mềm mại.

Chờ sau khi đã ủi áo xong xuôi, Hàn Minh Thư mới đưa cho Dạ Âu Thần để anh mặc vào, sau đó tự mình thắt cà vạt cho anh.

Lúc làm tất cả những chuyện này cô dịu dàng giống như là một nàng tiên hạ phàm.

Dạ Âu Thần vẫn luôn im lặng nhìn cô, đôi mắt màu mực có nhiều thêm một vòng lưu luyến, lúc cà vạt thắt được một nửa, anh lại đột nhiên nhịn không được mà cúi người xuống ôm lấy cô.

“Làm gì vậy?” Hàn Minh Thư giật mình hoàn hồn lại, muốn đẩy anh ra: “Vất vả lắm tôi mới có thể ủi áo thẳng đây này, anh đừng có làm nó nhăn nữa.”

Lúc này Dạ Âu Thần mới chịu lui lại.

“Anh sẽ không để em thất vọng đâu nhé?”

“Cái gì?”

“Sau này anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con bọn em, xem hai mẹ con bọn em là người thân thiết nhất trên thế giới này của anh.”

Hàn Minh Thư có chút bất ngờ, cái người này đột nhiên lại nói lời thề thốt gì đây?

“Cũng bởi vì em ủi áo giúp anh hả, anh liền cảm động thành như thế này?”

Dạ Âu Thần: “…”

Anh nắm gương mặt của Hàn Minh Thư, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Em có biết lãng mạn không vậy hả? Lúc này còn phá hư bầu không khí?”

“Mấy lời nói này của anh vẫn nên giữ lại để lúc nhìn thấy Bé Đậu Nành rồi hẳn nói, hi vọng là anh đừng kinh ngạc quá.” Cô hoàn thành bước cuối cùng của việc thắt cà vạt, sau đó lui lại chỉnh lý cho mình.

Mười phút sau, Hàn Minh Thư mở cửa phòng ra dẫn theo Dạ Âu Thần đi xuống lầu.

“Anh ở đây chờ em đi, em… Đi xem Bé Đậu Nành đang ở đâu.”

Chắc là thằng bé đang ở trong phòng cùng với Tiểu Nhan.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư trực tiếp đi lên trên lầu dự định gọi Bé Đậu Nành đi xuống.

Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Nhan đang xoa xoa mặt của cô: “Hả, Minh Thư?”

Hàn Minh Thư quan sát một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Bé Đậu Nành đâu: “Người đâu rồi?”

“Người?” Tiểu Nhan chớp chớp mắt mấy cái: “Người nào?”

“Bé Đậu Nành đó, cậu không dẫn thằng bé về hả?”

Nhắc tới Bé Đậu Nành, Tiểu Nhan suy nghĩ rồi gật đầu: “Dẫn về rồi, thằng bé vừa mới tắm xong, đi xuống lầu rồi đó, mấy người không thấy nó hả?”

Hàn Minh Thư. “…. Xuống xuống lầu rồi?”

Nhìn sắc mặt của cô, Tiểu Nhan từ từ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm: “Sao vậy, cậu đi xuống lầu không gặp thằng bé hả? Tớ nhớ rồi, hình như là thằng bé nói muốn đi vào phòng bếp rửa trái cây ướp lạnh… Để đãi khách đến nhà…”

“…”

Dưới lầu.

Bé Đậu Nành đang vểnh cái mông nhỏ lục lọi trong tủ lạnh cả nửa ngày, rốt cuộc cũng đã rửa được một mâm hoa quả, thằng nhóc bưng dĩa trái cây đi ra, vừa vặn bắt gặp trong phòng khách có thêm một bóng người.

Dạ Âu Thần ngồi trên ghế sofa, đôi mắt sắc bén cùng với biểu cảm trên mặt có chút không bình tĩnh.

Rõ ràng… Chỉ là gặp một đứa bé, anh khẩn trương cái gì chứ?

Cho dù thân phận của thằng bé có đặc biệt đến cỡ nào thì nó cũng chỉ là đứa nhỏ mới năm tuổi, chẳng lẽ là kẻ lớn xác là anh đây lại không đỡ nổi?

Lần đầu tiên Dạ Âu Thần cảm nhận tay của mình không khống chế được mà run rẩy.

Lát nữa gặp thằng bé anh phải nói cái gì đây?

Anh phải gọi thằng bé là cái gì?

Nghe Minh Thư nói là đứa bé kia tên là Bé Đậu Nành?

Bé Đậu Nành hả? Nghe có vẻ… Là một cái tên rất đáng yêu.

Suy đi nghĩ lại, Dạ Âu Thần đột nhiên lại đứng lên, dường như là có chút căng thẳng, lông mày của anh nhíu chặt lại, cảm thấy mình như thế này thật sự không bình tĩnh, thế là lại ngồi xuống một lần nữa.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mặt bàn, tần suất lại không ổn định, trong đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần vô cùng mông lung, cuối cùng lấy điện thoại di động ra mở messenger lên, lại hỏi thăm cái đám đàn ông trong công ty.

“Lần đầu tiên gặp trẻ con, câu đầu tiên cần phải nói là cái gì?”

Có lẽ là lúc này đã hơi muộn, đám người đều rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện.

Dạ Âu Thần phiền não trong lòng, hoàn toàn không có tâm tư chờ đợi, chưa đến năm giây, anh đã thu hồi tin nhắn, sau đó tắt điện thoại di động rồi bỏ lại vào trong túi.

Sao mà bây giờ Minh Thư vẫn còn chưa xuống?

Chẳng lẽ… Cô lại muốn mang người đi?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Dạ Âu Thần thay đổi, thân thể cao lớn trực tiếp đứng dậy chuẩn bị tự mình đi lên lầu tìm Minh Thư.

Dạ Âu Thần quay người lại, ánh mắt vô ý thoáng nhìn thấy một đứa nhỏ với cái đầu đen đang bưng theo dĩa trái cây đứng ở nơi đó, chiều cao vẫn chưa tới đầu gối của anh.

Chỉ trong một cái liếc mắt, Dạ Âu Thần như bị sét đánh không có cách nào động đậy?

Bình luận

Truyện đang đọc