TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Sau khi Hàn Mộc Tử đến công ty liền quét dọn văn phòng cho Dạ Mạc Thâm.

 

Nhân viên công ty từng người từng người đến chỗ của mình, cùng lúc đó, Hàn Mộc Tử cũng nhận được tin tức, chị Lâm nói hôm nay.

 

có chuyện sáng nay không thể đến công ty, bảo cô chú ý nhiều hơn đến điện thoại của phòng thư ký, có chuyện đặc biệt quan trọng thì đến văn phòng hỏi tổng giám đốc.

 

Hàn Mộc Tử nhận lời, bận rộn một lúc, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng tới công ty, lúc.

 

đi ngang qua phòng thư ký buông một câu: “Mang cà phê đến văn phòng cho tôi.”

 

Sau đó liền không thấy đâu nữa.

 

Bộ dáng lạnh lùng này khiến Hàn Mộc Tử chỉ biết đứng ngơ ngác tại chỗ.

 

Hớ…

 

Anh đã quên chuyện tối qua rồi ư2 Nếu không, sao lại lạnh lùng với mình như vậy?

 

Hay là, chuyện xảy ra tối qua, chẳng qua chỉ là do cô tự tưởng tượng ra?

 

Hàn Mộc Tử vừa nghĩ đến việc đó vừa đi pha cà phê, sau đó bưng cà phê đến văn phòng.

 

“Cà phê của anh đây ạ.” Cô nói một cách nhẹ nhàng, rồi đặt cà phê lên bàn, sau đó cô đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào Dạ Mạc Thâm.

 

Tối qua… Đó có lẽ không phải là ảo giác của cô? Hàn Mộc Tử vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm anh.

 

Có thể ánh mắt của cô quá mãnh li Mạc Thâm ngước mắt lên nhìn cô một cái “Còn chuyện gì nữa à?”

 

*À? Không, không có gì ạ” Hàn Mộc Tử lắc đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

 

Cô vừa cần môi dưới vừa suy nghĩ, chẳng lẽ tối hôm qua thật sự là mơ sao? Dạ Mạc Thâm kỳ thật cũng chưa từng đi tìm cô?

 

Nhưng, tại sao nó lại chân thực như vậy?

 

Có điều cô không biết rằng Dạ Mạc Thâm đã chăm chú nhìn bóng lưng cô một lúc rồi mới tiếp tục làm việc. Bởi vì chị Lâm không có ở đây, tất cả công việc đều đè lên đầu Hàn Mộc Tử, sáng sớm cô phải chạy lên chạy xuống, chạy từ phòng này đến phòng khác để báo cáo công việc, còn Dạ Mạc.

 

Dạ Thâm từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng như vậy.

 

Cho đến khi tan làm, Hàn Mộc Tử cảm thấy chân mình như nhũn hết ra, cô lăn ra sô pha mà chẳng muốn nhúc nhích.

 

Tuy nhiên, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của văn phòng đột nhiên reo lên.

 

Hàn Mộc Tử lướt nhìn thời gian, rõ ràng đã tan tầm rồi mà…

 

Bất đắc dĩ, cuối cùng cô vẫn lê tấm thân đang mệt mỏi đi trả lời điện thoại “Alo?”

 

“Đến văn phòng của tôi.”

 

Tiếng bước chân Hàn Mộc Tử cũng không nghi ngờ gì cả, sau khi cúp điện thoại liền đi về phía phòng làm việc của Dạ Mạc Thâm: “Tổng giám đốc?”

 

Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô ấy.

 

“Lại đây.”

 

Hàn Mộc Tử không nghĩ gì, chỉ cho rằng anh có việc cần phân cho mình làm, tuy rằng đã tan ca, nhưng vì mình đang là thư ký nên phải chấp nhận thôi.

 

Cho nên Hàn Mộc Tử trực tiếp đi tới trước mặt anh ta, vừa định mở miệng hỏi anh có gì cần căn dặn, Dạ Mạc Thâm đột nhiên nằm lấy cổ tay trắng nốn của cô, kéo cô vào lòng. “A…

 

Cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ lắng lặng ngồi trên đùi anh, đồng thời anh cũng.

 

ôm chặt cô vào lòng.

 

Hàn Mộc Tử cảm thấy tim của mình dường như đập lệch đi một nhịp, dáng vẻ thất thần nhìn anh.

 

“Anh, anh làm cái gì vậy?” Cô nói với giọng lắp bắp.

 

Dạ Mạc Thâm không nói gì, chỉ từ từ đưa tay nâng cằm cô lên, vai hơi ngả về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc