TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Tệ nhất chính là anh ấy còn giữ mình lại, bảo cô ấy vào phòng nghỉ, sau đó tiếp tục bàn bạc chuyện của công ty với mấy vị quản lý cấp cao kia.

 

Rốt cuộc là làm thế nào mà anh ấy vẫn còn có thể giữ được bình tĩnh như thế chứ?

 

Lại còn tiếp tục bàn chuyện công việc, anh ấy không cảm thấy xấu hổ à?

 

Đúng là Hàn Thanh không xấu hổ, khuôn mặt vẫn đẹp trai như thường, không có biểu cảm dư thừa nào khác mà chỉ có thái độ tập trung giải quyết việc công ty.

 

Ngược lại mấy vị quản lý cấp cao lại vô cùng xấu hổ, bởi bọn họ đã vô tình biết được đời sống tình cảm của cấp trên, lại còn nghe thấy phát ngôn phóng khoáng như thế, bọn họ cảm giác lúc mình về nhà cũng sẽ nằm mơ thấy ác mộng.

 

Sau khi Hàn Minh Thư rời đi, bọn họ cũng muốn rời đi theo cô, nhưng không ngờ tổng giám đốc Hàn lại gọi bọn họ vào tiếp tục bàn việc như không có chuyện gì xảy ra vậy?

 

Gì chứ, chẳng lẽ lúc này không phải nên đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó đuổi bọn họ đi à? Đúng là không thể hiểu được suy nghĩ của tổng giám đốc Hàn mà.

 

Một phút, hai phút…

 

Nửa tiếng trôi qua, Tiểu Nhan vẫn ngồi trên sàn nhà lạnh buốt, tiếng nói chuyện bên ngoài đã biến mất tự lúc nào mà cô ấy cũng không biết, bởi vì từ đầu cô ấy đã chẳng nghe lọt được gì, mãi cho đến khi có người đẩy cửa ra.

 

Người đi vào đầy căng thẳng. Bốn mắt nhìn nhau.

 

Chỉ liếc mắt một cái, sau đó Tiểu Nhan chuyển động con người, vội vàng tìm xem có chỗ nào có thể trốn được không, sau đó cô ấy nhìn thấy nhà vệ sinh, thế là cúi xuống định chạy vào nhà vệ sinh, nhưng cô ấy vẫn chậm một bước, bởi vì Hàn Thanh đã duỗi tay ra và kéo cô ấy lại, sau đó ôm vào trong lồng ngực mình.

 

“Chạy gì chứ?”

 

Giọng anh ấy hơi khàn khàn, ôm cơ thể nhỏ bé, mềm mại của Tiểu Nhan vào trong lòng mình: “Qua nửa tiếng rồi mới nhớ tới chuyện trốn đi, hình như hơi muộn rồi thì phải?”

 

Đúng vậy, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà cô ấy vẫn cứ ngẩn người ngồi đó, nếu như anh ấy mà không tới thì cô ấy thậm chí còn không nghĩ tới chuyện trốn đi.

 

Tiểu Nhan không dám nói chuyện với anh ấy, cúi đầu rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Hàn Thanh, xấu hổ tới mức không dám nói một lời nào.

 

Cô ấy thật sự rất xấu hổ.

 

Đời này cô ấy chưa bao giờ mất mặt như thế.

 

Nghĩ tới chuyện này, Tiểu Nhan thậm chí còn cảm thấy hơi khó chịu, tại sao mình lại có thể mất mặt như thế chứ, liệu Hàn Thanh có nghĩ cô ấy là loại con gái lẳng lơ không nhỉ? Có nghĩ…

 

Đang suy nghĩ, đột nhiên cằm cô bị anh ấy nắm lấy, Hàn Thanh dịu dàng nâng cằm để cô ấy ngẩng đầu lên.

 

Vừa nhìn cô, Hàn Thanh đã thấy được ngay vẻ khó chịu hiện lên trong mắt cô ấy.

 

Anh ấy hơi sửng sốt một chút, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: “Sao vậy?”

 

Bị anh ấy hỏi như thế, không hiểu sao hốc mắt Tiểu Nhan lại đỏ lên, thế nhưng cô ấy lại lập tức cắn môi dưới và lắc đầu.

 

Những lời đấy là do cô tự nói ra, sao giờ cô lại rơi nước mắt chứ? Như vậy càng khiến cô ấy trông đạo đức giả hơn.

 

“Vì những lời em nói lúc nãy à?”

 

Hàn Thanh lập tức đoán được suy nghĩ của cô ấy, anh ấy đổi từ việc nắm cằm cô sang dùng hai tay để nâng mặt cô ấy lên, ánh mắt thâm trầm: “Sao hả, sợ anh khinh thường em à?”

 

Tiểu Nhan lắp bắp: “Anh, sao anh biết được…”

 

Sao anh ấy lại đoán được chính xác như thế?

 

Nghe thấy thế, Hàn Thanh mỉm cười, dịu dàng nói: “Nếu người làm bạn trai như anh mà còn không hiểu em nghĩ gì thì chẳng phải là quá khốn nạn à? Đồ ngốc, nói thì nói rồi, huống hồ anh đã nói với em, em là bạn gái của anh, em muốn làm gì cũng được rồi mà?”

 

Muốn làm cái gì đều có thể? Nước mắt lưng tròng, Tiểu Nhan không biết phải làm sao để nhìn anh ta.

 

“Hay là, em hoàn toàn không để tâm đến lời nói của anh?” Hàn Thanh lại hỏi.

 

Tiểu Nhan vội vàng lắc đầu: “Không có, em làm sao không để tâm đến lời nói của anh, em nhớ từng lời anh nói.”

 

“Vậy tại sao em lại sợ anh như vậy?”

 

Tiểu Nhan không thể trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc