TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 524: ĐƯỜNG ĐỘT PHÁ

Ở phía bên này, sau khi có thể nhờ cậy Nhậm Hoa chăm sóc cho Tiểu Nhan giúp mình, Hàn Minh Thư cảm thấy dường như tảng đá to đang treo trong lòng đã nhẹ đi rất nhiều.

Mai là chủ nhật, Hàn Minh Thư định sẽ đưa bé đậu nành đi ra công viên trò chơi để chơi đùa một chút.

Từ khi trở về đã lâu như vậy rồi, thế nhưng vì luôn bị quay cuồng trong bận rộn, thế nên vẫn chưa có thời gian để ra ngoài chơi cùng bé đậu nành.

Rõ ràng đã hứa tốt chỉ có hai người bọn họ đi chơi cùng nhau, thế nhưng đứa bé tinh quái đậu nành này lại rủ thêm cả Tiểu Nhan và Hàn Đông đi cùng.

Nghĩ tới chuyện của Hàn Đông và Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư đương nhiên cũng rất thoải mái đồng ý để hai người bọn họ cùng tham gia.

Dù sao thì cô cũng không thể quen với việc nhìn thấy Hàn Đông phải cô đơn một mình.

Ngày hôm sau, đoàn người cùng nhau xuất phát.

Lúc đầu Tiểu Nhan còn vừa ngại ngùng vừa đi xuống, thế nhưng về sau nhờ có sự hoạt náo của bé đậu nành nên cô cũng đành ngại ngùng mà cùng đi với mọi người, có điều sau khi lên xe rồi thì lại co mình vào một góc giống như muốn làm mờ đi sự tồn tại của bản thân vậy.

Hàn Minh Thư nhìn thấy cô cứ cố biến mình thành người trong suốt như thế, không thể nào nhịn nổi mà muốn cười.

Vì thế xích lại cần cô, nhỏ giọng nói: “Cậu mà cứ như thế này, thì đến bao giờ mới có thể trở thành chị dâu của tớ được đây hả?”

Cô cố gắng nói thật nhỏ, giọng nói cũng chỉ vừa đủ để chỉ có hai người các cô có thể nghe thấy được.

Thế nhưng dù sao cũng đang ngồi trên xe, thế nên Tiểu Nhan có cảm giác như Hàn Đông cũng có thể nghe thấy mấy câu này rất rõ ràng, thế nên nhanh chóng mà liếc mắt trừng Hàn Minh Thư một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu im đi!”

Gương mặt và ánh mắt của cô hung hăng cực kỳ, giống như đang muốn giết người vậy.

Có điều vì giọng nói bị đè thấp, nên lại chả có chút khí thế nào cả.

Hàn Minh Thư nhịn cười không nối lại nói: “Ít nhất, cậu cũng nên dũng cảm hơn một chút nữa mới được đúng không nào?”

“Cậu có thể im miệng đi không, tớ không muốn nói chuyện với cậu.” Tiểu Nhan xoay người qua chỗ khác, giơ tay lên để bịt hai tai lại, thể hiện một thái độ rõ ràng không muốn tiếp tục nói chuyện cùng với Hàn Minh Thư nữa.

Hàn Minh Thư cũng không tiếp tục trêu chọc bạn mình nữa, cô xoay người lại tìm cho mình một vị trí thoải mái nhất để ngồi.

Khi xe dừng lại ở công viên trò chơi, vì không dám đối mặt với Hàn Đông, thế nên Tiểu Nhan nhanh chóng kéo theo bé đậu nành đi chơi trước với mình, thoải mái mà vứt hai người Hàn Đông và Hàn Minh Thư ở lại phía sau.

Nhìn thấy cảnh này, đôi môi mỏng của Hàn Đông hơi nhếch lên, đôi mắt cũng bất giác mà nhìn theo bóng lưng của người con gái nhỏ xinh kia.

Hàn Minh Thư nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, bất giác khẽ cười: “Anh, anh thấy Tiểu Nhan như thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi này, hai hàng chân mày nhăn lại, anh ta nhớ tới dáng vẻ Tiểu Nhan hôn trộm mình hai lần trước đây, khi đó anh ta chỉ tính sờ thử để xem xem màu son của cô là gì, thế mà sau đó lại quên không rửa tay, rồi cứ vậy mà đi tới công ty, thế rồi lại còn để Tô Cửu nhìn thấy màu son còn bám lại trên ngón tay rồi trêu anh ta là, gốc cây già cuối cùng cũng có ngày ra hoa.

Khi đó Hàn Đông cũng ngây người ra mất một lúc, bình thường khi gặp phải những thứ như thế này, anh ta đều sẽ đem bọn nó xử lý thật sạch sẽ rồi.

Chỉ là khi đó anh ta giống như bị ma nhập, hết lần này tới lần khác đều…

Thứ cảm giác này, Hàn Đông có chút không thích cho lắm.

Đôi môi mỏng của anh ta hơi nhếch lên: “Thế nào, chuyện chung thân đại sự của mình mà em còn chưa lo nổi, giờ còn muốn đi làm mối cho anh sao?”

Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn anh mình: “Anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, còn em lại ít tuổi hơn rất nhiều so với anh, em còn đã có con rồi, anh có không?”

Hàn Đông: Câu nói này của em gái, anh ta thật không biết phải phản đòn lại như thế nào.

Nhìn anh trai bị á khẩu không nói tiếp được nữa, trên môi Hàn Minh Thư hiện lên nụ cười giảo hoạt: “Thế nên người cần nỗ lực hơn ở đây chính là anh đó.”

Gương mặt của Hàn Đông trở lên nghiêm túc: “Chuyện kia của em, giải quyết xong rồi chứ?”

Nghe thấy câu này, nụ cười trên môi Hàn Minh Thư nhạt mất vài phần, lắc đầu: “Vẫn chưa xong”

Cô thiếu điều đã quên mất việc mình và Dạ Âu Thần cần phải ly hôn, cô có nên nhân lúc hiện giờ anh đang cảm thấy chán ghét mình, kêu anh cùng với mình đi tới cục dân chính luôn không nhỉ?

“Gần đây bởi vì cậu ta bị thương, thế nên bên đó cũng có chút buông lỏng cảnh giác, thế nên anh cũng tra ra một ít lỗ thủng”

“Lỗ thủng? Anh nói vậy nghĩa là sao?” Hàn Minh Thư có chút không hiểu chuyện gì ra sao.

Hàn Đông chăm chú nhìn về phía cô, đôi môi khép mở, nói: “Trên giấy tờ pháp luật, thật ra em và cậu ta không phải là vợ chồng”

“Cái gì?” Hàn Minh Thư sửng sốt: “Anh nói vậy là sao? Nói vậy thì…

“Anh đã tìm ra được đường đột phá rồi, năm đó khi em được gả vào nhà họ Dạ, cũng là do nhà họ Thẩm cũng với lão già nhà họ Dạ trong ngoài kết hợp thương lượng với nhau, thế nên em đã dùng danh phận Thẩm Nhã để gả đi, thế nên… trên mặt pháp.

luật, cái tên dùng để đăng ký kết hôn chính là cái tên giả kia”

Hàn Minh Thư: ‘….”

Đại não của cô như bị gõ cho một phát thật mạnh, Hàn Minh Thư cảm thấy bản thân mình có chút hoa mắt chóng mặt.

Vậy nên, những năm tháng trước kia, thật ra cô và Dạ Âu Thần thật ra đều không phải là vợ chồng hay sao?

Có tiền thì thật sự muốn làm gì thì làm hay sao? Năm đó cô thay thế Thẩm Nhã gả vào nhà họ Dạ, đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy rồi, thế mà cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.

Nhìn thấy khí sắc cô không được tốt, Hàn Đông vỗ nhẹ lên vai cô.

“Như hiện tại không phải là rất tốt hay sao? Em và cậu ta đã không còn bất cứ quan hệ ràng buộc nào nữa, em hiện tại là một người tự do, giờ đây em nên để thời gian để suy nghĩ cho bản thân và bé đậu nành.”

“Anh, sao anh lại nói những lời ni “Anh đã giúp em tìm được mấy người anh thấy cũng không tệ lắm, tới lúc đó em chỉ cần đi gặp thử thôi có được không?”

Hàn Minh Thư: ‘….”

Đôi môi hồng nhạt của cô đóng vào mở ra cả một lúc lâu, nhưng cũng không nói tiếp được câu nào.

Mất cả nửa buổi, thì cô mới tự giễu cười: “Em vừa mới định làm mối cho anh, kết quả anh còn sắp xếp tốt mọi chuyện cho.

em xong cả rồi? Nhưng mà anh à, anh đã từng suy nghĩ tới cảm nhận của em hay chưa?”

Hàn Đông đạm mạc nhìn về phía trước.

“Nếu như anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của em, em cho rằng thành công mấy năm nay của em từ đâu mà có? Thế nhưng em không thể cứ tiếp tục thế này được nữa, tuy rằng anh có thể dung túng cho em, thế nhưng cũng không thể dung túng cho em mãi được.”

“Em nhất định phải kết hôn mới được hay sao, như vậy em mới có thể hạnh phúc sao? Chẳng lẽ em không thể ở vậy một mình luôn được sao?”

“Thế thì bé đậu nành thì sao? Em đã từng suy nghĩ cho thằng bé hay chưa?”

Hàn Minh Thư cắn chặt môi dưới, tạm thời cô cũng không biết nên nói gì cho phải.

Cô thật sự đã thử suy nghĩ cho bé đậu nành, thế nên mới cảm thấy mình không muốn kết hôn nữa, thế nhưng… Cô cảm thấy suy nghĩ của mình và Hàn Đông rõ ràng là khác xa nhau rất nhiều.

Hàn ĐSu khi biết rõ chân tướng liền nhanh chóng muốn giúp cô tìm đối tượng, chuyện này khiến cô không thể nào mà tiếp thu nổi.

“Anh đã chọn cho em vài người rồi, cũng đúng lúc mai em cũng không phải đi làm,vì thế nên bắt đầu từ mai em hãy sắp xếp đi xem mắt thử đi, nếu như cảm thấy không ưng ý thì cứ nhanh chóng kết thúc, anh sẽ tiếp tục tìm cho em những lựa chọn khác, cho tới khi em cảm thấy hài lòng thì thôi.”

Hàn Minh Thư: “….”

“Thế nào?” Hàn Đông nghiêng đầu nhìn cô.

“Còn có thể thế nào nữa?” Hàn Minh Thư chỉ có thể cười khổ: “Chuyện gì anh cũng đã quyết định tốt hết cả rồi, em còn có thể nói gì được nữa?

“Minh Thư, anh sẽ không hại em, sau này em sẽ hiểu. Giờ em còn trẻ, nên bên mình phải chăm thêm một đứa trẻ nữa cũng không cảm thấy có gì, thế nhưng sau này sẽ rất mệt.”

“Được rồi, em đồng ý, nếu vậy thì anh cũng phải đồng ý với em, xem xét chuyện của anh và Tiểu Nhan được không?”

Chủ đề lại bị quay ngược trở lại, Hàn Đông khó chịu nhăn mày, huyệt thái dương cũng có chút đau nhức, anh ta xoa xoa huyệt thái dương, ho nhẹ một tiếng: “Chuyện của anh em không cần phải để ý”

“Chuyện của em anh cũng để ý rồi còn gì, sao chuyện của anh em không được quan tâm? Những lời em nói khi nãy anh nghe không rõ hay sao? Cho dù không phải là Tiểu Nhan, thì người khác cũng được? Nếu không thì… Em cũng sẽ giúp anh chọn ra vài người để xem mắt? Em thấy mấy cô nhân viên thiết kế trong công ty mình nhìn cũng rất được đó, nếu như họ có thể thử hẹn hò với tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị ở Mạc Thành, em nghĩ mấy cô ấy nhất định sẽ rất vui lòng, nếu không thì… Hay em giúp anh đăng ký một suất trên trang web hẹn hò bốn phương xem sao?”

Những câu nói này của em gái khiến cho Hàn Đông đau đầu không thôi, anh ta bất đắc dĩ nhìn cô em gái nhỏ bé của mình, cưng chiều nói: “Em rõ ràng đều đã làm mẹ rồi, thế nào mà tính tình vẫn cứ trẻ con như vậy chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc