€ó lẽ là vì cảm thấy đồ trong nhà vẫn chưa đủ, vì vậy Hàn Đông gọi điện kêu người mua thêm vài thứ, bởi vì chủ trước chưa từng sống ở đây, tuy rằng đã trang trí nhưng nhiều chỗ vẫn còn thiếu một ít thứ.
Ví dụ, một số đồ trang trí trên tường.
Một số đồ trang trí trên bàn, những thứ này Hàn Đông đã nghĩ thay cô rồi, Bé đậu nành cũng tham gia quét dọn với mọi người, mỗi người một việc.
Lúc làm việc rất vui vẻ, kẻ nói người cười.
Nhưng lúc rảnh tay thì mới cảm thấy mệt mỏi, Bé đậu nành và Tiểu Nhan ôm nhau ngủ thiếp đi, cả hai không giữ chút hình tượng ngã lăn ra ghế sô pha.
Người giúp việc thì câu nệ hơn, dù rất mệt nhưng họ vẫn ngồi ngay ngắn một bên, cho dù trông rất mệt mỏi cũng không dám kêu ca gì.
“Hôm nay mọi người cực khổ rồi, trên lâu có phòng nghỉ ngơi, mọi người lên nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ ngơi xong tôi sẽ mời mọi người ra ngoài ăn tối”
Ba người nghe thấy vậy thì có chút cảm động, nhưng vẫn xua tay: “Không cần đâu cô Minh Thư, trên người bọn tôi rất bẩn, lên đó sẽ làm bẩn chăn mền của cô, chúng tôi ngồi ở đây được rồi Hàn Minh Thư cười: “Hôm nay mọi người đã giúp đỡ ất nhiều, không nghỉ ngơi làm sao được?
Mọi người mau lên lầu đi, có đủ phòng đó”
Bọn họ vẫn từ chối, làm sao cũng không chịu lên. Cuối cùng Hàn Đông đành phải nói: “Anh bảo chú Nam đưa bọn họ về tắm rửa nghỉ ngơi sau đó cho bọn họ nghỉ ba ngày, như vậy em sẽ không cảm thấy áy náy nữa đúng không?”
Hàn Minh Thư: Anh của cô thật sự rất hiểu tâm tư của cô.
Mấy người đó nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ba ngày nghỉ là thứ rất nhiều người muốn mà không được, nhưng bọn họ lại hơi ngại.
“Vậy thì để chú Nam đưa mọi người về trước, hôm khác mời mọi người.”
“Cảm ơn cô Minh Thư, chúng tôi về trước” Mấy cô gái cảm động nhìn cô, sau đó đi với chú Nam ra ngoài.
Sau khí mọi người rời đi, Hàn Đông không nhịn được vươn tay ra gõ đầu cô:”Kỳ thật, những chuyện này là những chuyện bọn họ nên làm, em không cần phải cảm thấy áy náy”“
Nghe vậy, Hàn Minh Thư sững người một lúc, một lát sau mới nói: “Không có việc gì là đương nhiên cả, tuy rằng nói là nhà họ Hàn trả tiền thuê bọn họ, nhưng nếu bọn họ đến làm công việc của mình thì không có vấn đề gì, nhưng em lại bảo bọn họ đến dọn dẹp vệ sinh, vậy thì chuyện đó không giống nhau”
“Dọn dẹp nhà họ Hàn có khác dọn dẹp chỗ này cho em đâu?”
“Tâm tình khác nhau” Hàn Minh Thư nhướng mày nhìn Hàn Đông: “Ít nhất đối với em mà nói, bọn họ không phải do em trả tiền thuê”: Hàn Đông khựng lại, hiểu ý của cô, cũng không nói gì nữa.
“Anh, anh cũng đi nghỉ ngơi đi, em lên lâu xem một chút”
Hàn Minh Thư nói xong thì quay người lên lầu hai.
Kiểu nhà mở chính là tốt ở chỗ này, cầu thang.
dạng xoắn ốc, đèn chùm pha lê khổng lồ treo ở chính giữa, tuy tinh tế nhưng lại không xa hoa, nhìn vào cảm thấy rất đẹp.
Hàn Minh Thư lại đi dạo một vòng, cảm thấy mua căn nhà này rất đúng, cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong liền ngã lên giường.
Thực ra, cô cũng rất mệt nên nằm xuống một lát đã ngủ thiếp đi.
Cho đến khi chiếc điện thoại rung lên làm cô tỉnh giấc, có lẽ cô vô cùng mệt mỏi nên khi nghe điện thoại, cô cũng không thèm nhìn là ai đang gọi đến, đưa điện thoại đến ngay bên tai rồi alo một câu yếu ớt.
Dạ Âu Thần nghe thấy giọng nói đây mệt mỏi và mơ hồ này thì không khỏi cau mày. Người phụ nữ này sao vậy?
“Tối hôm qua em đi trộm hả?”
Một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp vang lên bên tai cô, Hàn Minh Thư giật mình, lại:có chút mơ hồ, cô cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện đó là cuộc gọi của Dạ Âu Thần.
giúp gì được chi anh?”
Vẫn không có chút sức lực, Hàn Minh Thư cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đã lâu không mệt mỏi như vậy, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy tay chân bủn rũn.
“24 giờ đều phải phục vụ tôi, hôm nay tôi muốn xem bản thiết kế”
Hàn Minh Thư: cuối tuần”
Ngại quá, không tính ngày Dạ Âu Thần nhướng mày, nhếch môi: “Khi ký hợp đồng, tôi không nói là không tính cuối tuần, là em tạm thời đổi sao?”
“Đúng” Hàn Minh Thư gật đầu, biết người đàn ông này còn chưa ly hôn với mình, lại giống như keo.
dính chuột bám lấy mình, Hàn Minh Thư đột nhiên không muốn coi anh là khách hàng nữa, dù sao da mặt anh cũng dày, cũng sẽ không tức giận. Vậy nên thái độ của cô với anh muốn tồi tệ bao nhiêu thì có bấy nhiêu, dù sao nếu anh tức giận muốn hủy bỏ hợp đồng thì quá tốt.
Nếu không tức giận, vậy thì cô cứ tiếp tục làm thế với anh, nếu anh đã không ngại thì cô cũng mặc kệ.
“Cái này tôi tạm thời bổ sung, anh có ý kiến?”
Dạ Âu Thần: Anh trầm mặc một lúc, anh chưa từng nghĩ tới Hàn Minh Thư đột nhiên sẽ thay đổi chiến thuật, trước kia cô thật sự coi mình như khách hàng, nhưng gần đây cô thật sự không sợ anh nữa rồi, nói chuyện không chút khách khí, hoàn toàn không đặt anh trong mắt.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nở một nụ cười tà ác: “Vợ đã ra lệnh, sao anh dám có ý kiến được?”
Một câu vợ bất ngờ đó đã đánh bay cơn bưồn ngủ của Hàn Minh Thứ, cô-sửng sốt, sau đó chiếc điện thoại rơi xuống gối kêu cạch cạch.
Vì căn phòng quá yên tĩnh cho nên sau khi điện thoại rơi xuống thì có lẽ Dạ Âu Thần đã nghe thấy, sau đó cô nghe thấy tiếng cười đầy từ tính của anh.
Tên khốn này…
Sau khi Hàn Minh Thư phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại lên nói: “Dạ Âu Thần, anh cho tôi yên tĩnh một chút được không. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, anh thu hồi lại cái cái xưng hô đó đi”
“Ai nói?” Dạ Âu Thần cười trầm thấp, trong giọng điệu mang theo tia tham vọng: “Năm năm vẫn chưa ly hôn được, em.cảm thấy tương lai có thể làm được không?”
Hàn Minh Thư: “..”
“Nếu anh cảm thấy buồn chán quá thì mời anh đến công ty làm những việc có ích.hơn, hoặc đi giúp đỡ những người nghèo khó đi, đừng quấy rầy giấc mơ của tôi” Nói xong, Hàn Minh Thư không cho đối phương cơ hội phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại, Dạ Âu Thần Thần sửng sốt một chút nói: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, gan càng ngày càng lớn…”
Nói xong câu đó không lâu, anh lại lẩm bẩm một câu nữa.
“Rốt cuộc là ai đã chiều em…”
Hàn Minh Thư ném điện thoại sang một bên nhắm mắt lại định ngủ tiếp, nhưng đáng tiếc là trong lòng đã bị lời nói và âm thanh của Dạ Âu Thần quấy rầy, không cách nào bình tĩnh lại được.
Cô nhắm mắt lại nằm một lát, rồi lại ngồi dậy.
Mặc dù bây giờ cô không đối đãi với anh như: khách hàng nữa, cũng không cần coi anh là khách hàng như trước, chỉ cần đuổi anh đi, bảo anh cút đi là được rồi.
Nhưng mà lại không cảm thấy thoải mái hơn trước.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư thở dài, không biết khi nào mới có thể thoát khỏi anh.
Nghĩ đến chuyện ly hôn, bây giờ cô thực sự không có cách nào cả.
Vốn tưởng năm năm qua cô đã trưởng thành đi rất nhiều rồi, nhưng đạo hạnh của người đàn ông đó cũng đã tiến bộ hơn, đặc biệt là ở phương diện da mặt.