TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1603:

 

“Phương Đường Đường, cậu đang đùa tớ à? Sao tớ có thể chọn cách ngoan ngoãn đi xem mắt chứ? Hơn nữa, cái lựa chọn tồi còn lại kia nữa?

 

Nói mẹ tớ biết là tớ đã có bạn trai? Tớ không hề có bạn trai, được chứ?”

 

Phương Đường Đường đứng một bên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cho hỏi cậu là con ngốc hả? Cậu không có bạn trai thì không biết tạo ra một tên sao?”

 

Tạo ra một tên…

 

Giang Tiểu Bạch nhếch mép cười khẩy: “Tạo làm sao? Tớ là cỗ máy chế tạo bạn trai à? Sau đó mở sạp bán sỉ luôn hả?”

 

“Giang Tiểu Bạch, uổng cho cậu là một tác gia lớn đấy, sao tới lúc quan trọng đầu óc lại không vận động tí nào vậy? Cậu nói với mẹ là cậu có bạn trai rồi, không muốn đi xem mắt, tiếp đó kiếm một người giả trang thành bạn trai cậu không phải là xong rồi à? Còn chuyện bức hôn hay gì đó là chuyện của tương lai, yêu đương hẹn hò cũng phải có trình tự chứ? Quá trình cọ sát và tìm hiểu lẫn nhau cũng cần thời gian đi? Cho dù thực sự bị ép cưới, đến lúc đó nếu hết cách rồi, thì cậu cứ nói tính tình hai người không hợp, đã chia tay nhưng quên nói. Tóm lại binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tìm cách giải quyết việc trước mắt cái đã”

 

Phương Đường Đường cứ như một vị quân sư quạt mo đứng một bên thông não cho Giang Tiểu Bạch. Giang Tiểu Bạch là do sợ mẹ cô ấy quá nên nhất thời mới không nghĩ ra biện pháp xử lý thỏa đáng. Vừa nghe Phương Đường Đường giải thích xong thì cô ấy đột nhiên cảm thấy biện pháp này hình như cũng khá được?

 

“Vấn đề là, tớ tìm ai giả làm bạn trai đây? Số nam sinh tớ và cậu quen cũng không nhiều, những người từng quen biết trước kia hầu hết đều đã kết hôn lập gia đình, tớ cũng không thể nhờ một người đàn ông đã kết hôn tới giả làm bạn trai tớ, đúng không? Không thì… tớ đi thuê một người?”

 

Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch gật gù: “Phương án này được đấy, đi thuê một người bạn trai, mỗi lần nhờ hắn lên sân khấu thì cho hắn một số tiền cũng rất OK”

 

Phương Đường Đường cắt ngang lời cô ấy.

 

“Cậu đừng có làm bừa nha, cái loại bạn trai cho thuê này rất nhiều người đã bị lừa rồi đó.

 

Thuê một người mình không biết rõ rồi lỡ đến lúc đó cậu bị lừa không còn gì cả thì phải làm sao?”

 

Giang Tiểu Bạch: “… Đáng sợ như vậy sao?”

 

“Nhân gian hiểm ác! Lòng người cách một lớp dat Ai mà biết được!”

 

Giang Tiểu Bạch: “Phương Đường Đường, vậy rốt cuộc cậu muốn sao đây? Chủ ý này là cậu nêu ra mà! Bằng không, cậu tìm cho tớ một người đi?”

 

“Giang Tiểu Bạch, bên cạnh cậu không phải có sẵn một người sao?”

 

Có sẵn? Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên một hình bóng, cô ấy cắn môi: “Ý cậu là biên tập viên của tớ hả? Không được, không được đâu. Ông ta không chỉ là ông Địa Trung Hải*, còn lớn tuổi nữa, tớ không tiếp thu nổi đâu”

 

*Ông Địa Trung Hải: chỉ đàn ông bị hói đầu.

 

Phương Đường Đường nghe thấy lời này thì thiếu chút nữa quỳ xuống lạy cô ấy một lạy: “Tớ chịu thua cậu luôn, người đàn ông đẹp trai ưa nhìn ở trước mắt thì cậu không nhớ tới, cư nhiên lại nghĩ đến một ông già Địa Trung Hải, phục cậu luôn đói”

 

Sau cùng, Phương Đường Đường chỉ có thể nói toẹt ra: “Ý tớ là người đàn ông mà tối hôm đó cậu đụng phải ở quán bar á!”

 

Người đàn ông cô đụng phải ở quán bar?

 

Giang Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, rất nhanh đã nhớ ra người kia là ai.

 

Cái người đàn ông tên là Tiêu Túc kia ư?

 

Cái người đàn ông sau khi thất tình bèn đi mượn rượu giải sầu đó hả? Nghĩ thế, Giang Tiểu Bạch chợt bật cười ha ha: “Anh ta? Tớ thấy hay là thôi đi, tuy bộ dạng anh ta khá được, nhưng tâm người ta đã có chủ rồi, tối hôm đó cậu cũng thấy mà, không phải sao? Anh ta thất tình nên mới mượn rượu giải sầu! Tớ đâu phải bị điên đâu mà tìm một người đàn ông như vậy chứ!”

 

“Cậu làm rõ vị trí của mình hiện tại đi có được không? Người ta thất tình thì làm sao? Cậu đâu có tìm anh ta hẹn hò yêu đương, cậu chỉ muốn nhờ anh ta giả trang thành bạn trai thôi. Tối đó không phải cậu cũng đã giúp anh ta một phen sao, vừa lúc đòi nợ ân tình về. Nhìn bộ dạng anh ta nếu mang đến trước mặt mẹ cậu, mẹ cậu chắc chắn “

 

tin: Nghe Phương Đường Đường nói thế, Giang Tiểu Bạch cảm thấy hình như cũng có lý đó.

 

Tiêu Túc dù là thân hình, hay là gương mặt, kể cả cách ăn nói, tất cả đều rất xuất sắc, nếu đưa cậu ta tới trước mặt mẹ, giới thiệu cậu ta là bạn trai của cô, vậy thì mai mốt còn lo bị ép đi xem mắt sao?

 

Nội tâm Giang Tiểu Bạch đã đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy hơi lo lắng: “Sao tớ cứ thấy tìm một người đang thất tình đến giả làm bạn trai thì không phúc hậu chút nào nhỉ?”

 

“Ô, tác gia Giang của chúng ta thế mà tìm thấy lương tâm rồi đấy à, tự thấy mình không phúc hậu đúng không? Vậy cậu tốt bụng chút, đi gặp đối tượng xem mắt mà mẹ cậu sắp xếp đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc