Chương 1116:
Tên khốn Tiêu Túc đó, sao đột nhiên lại tới gần cô ấy như vậy? Hai người vốn là bạn của nhau, vậy mà giờ cậu ta lại đột ngột làm như vậy, sau này cô ấy sẽ không thấy xấu hổ khi gặp lại cậu ta chứ?
Sau khi suy nghĩ, Tiểu Nhan cảm thấy không có gì, dù sao cậu ta làm thì cũng đã làm rồi, nếu cậu ta không xấu hổ thì việc gì cô ấy phải xấu hổ.
Sau khi Tiêu Túc ra khỏi phòng bếp, cậu ta định quay lại khách sạn, chắc chắn rằng Tiểu Nhan đã ổn rồi nên cậu ta mới thả lỏng lòng mình suốt cả đêm.
Đang định đi thì đụng phải Hàn Thanh từ trong phòng bước ra. Nghĩ đến Tiểu Nhan, Tiêu Túc liền nhìn Hàn Thanh nhiều hơn một chút.
Anh ta là người đứng trên cao, khí chất đương nhiên không thể so với người thường, bộ dạng rất đẹp trai, nội tâm sắc bén, ánh mắt trầm ôn như đã trải qua bao mưa sa bão táp, sau lưng là toàn bộ doanh nghiệp của nhà họ Hàn.
Cả hai đều là đàn ông, Tiêu Túc cũng cho rằng Hàn Thanh rất tốt.
Huống chi là phụ nữ?
Vì vậy, việc Tiểu Nhan thích anh ta cũng là điều dễ hiểu.
Còn cậu ta? Chỉ là một trợ lý nhỏ, cái gì cũng không có, trên mặt còn có vết sẹo đáng sợ, cậu ta vô dụng như vậy lấy thì gì mà so với Hàn Thanh chứ?
Cậu ta thậm chí còn không có tư cách mà chống lại Hàn Thanh.
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc cười tự giễu trong lòng, sau đó thu hồi ánh mắt rồi bước đi.
Hàn Thanh đi về phía phòng bếp, có lẽ đã nhận ra điều gì đó, sau khi Tiêu Túc thu hồi ánh mắt, bước chân của anh ta dừng lại, quay đầu nhìn bóng dáng gầy gò nhưng mạnh mẽ kia.
Vừa rồi…
cậu ta là đi từ trong bếp ra. Vậy thì trong nhà bếp…
Hàn Thanh mím môi, gạt đi những cảm xúc đó đi về phía phòng bếp.
Tiểu Nhan rốt cục cũng đặt nồi cơm vào nồi nấu xong, vừa mới điều chỉnh cảm xúc, quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Thanh đang đi vào, vẻ mặt đầy sức sống của cô ấy giống như bị kinh sợ, không dám nhìn thẳng vào Hàn Thanh.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy một vài quả cà chua trên bàn bên cạnh, vì vậy Tiểu Nhan nhanh chóng nhặt cà chua và rửa sạch, chuẩn bị cắt cà chua.
Hừm, Tiểu Nhan nghĩ nếu làm việc thì sẽ không để ý đến Hàn Thanh nữa.
Cô ấy cầm dao, đầu tiên cắt đôi trái cà chua, rồi lại cắt thành một nửa, chợt nghe thấy tiếng rót nước của Hàn Thanh.
Suy nghĩ của cô vô thức trôi đi.
Thật ra, chuyện ngày hôm qua là do cô ấy tùy hứng.
Hàn Thanh đã dứt khoát từ chối cô, đương nhiên là anh ta không muốn em gái mình hiểu lầm chuyện giữa hai người bọn họ, cho nên yêu cầu cô ấy cởi áo khoác ra rồi đi mua một cái khác cũng là bình thường.
Tiểu Nhan cảm thấy trong lòng rất buồn, mình là con gái, tại sao anh ta lại phải đối xử với mình như vậy.
Vì vậy rất bực bội, cô ấy yêu cầu nhân viên trả lại áo khoác cho Hàn Thanh, sau đó để anh ta đi trước, gặp cũng không gặp anh ta.
Lúc đó cô ấy chỉ là suy nghĩ, nếu làm ầm ĩ lên, có lẽ Hàn Thanh sẽ vì đau lòng cô ấy mà đến dỗ dành cô ấy sao? Dù sao khi anh ta cởi chiếc áo vest và khoác lên người cô ấy thì có lẽ anh ta cũng thực sự quan tâm đến cô ấy.
Nhưng…
cô ấy vẫn đánh giá thấp suy nghĩ của Hàn Thanh.
Hàn Thanh chính là Hàn Thanh, sao có thể vì tính tình nhỏ nhen của cô ấy mà tới dỗ dành cô ấy chứ?
Cô ấy thực sự ngu ngốc khi ôm cái suy nghĩ như vậy.
Bây giờ Tiểu Nhan hối hận muốn chết, sớm biết như thế thì hôm qua cô ấy đã không làm như vậy, nên ngoan ngoãn mua quần áo, sau đó giúp anh ta xách quần áo rồi vỗ mông ngựa, sau khi hai người về nhà thì việc ai lại làm việc nấy.
Cô ấy phải thay đổi chiến lược của mình, hành động như một đứa trẻ không có tác dụng gì với Hàn Thanh.
Nhưng mà… nếu bản thân mình chịu khổ một chút thì có lẽ Hàn Thanh sẽ cau mày nhìn cô ấy nhiều hơn?
Hàn Thanh quan tâm cô giống như ngày hôm qua quan tâm sao cô ấy mặc ít quần áo vậy.