TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1692:

 

Dạ Âu Thần kéo cô vào trong ngực mình và nói: “Ngủ.”

 

Hàn Minh Thư: “…”

 

Cái người này, ngủ thì ngủ đi, ôm cô làm gì!

 

Nhưng mà hai người đã quen ngủ với nhau, vòng tay rộng lớn của anh tỏa ra nhiệt độ và sự đáng tin cậy đầy quen thuộc khiến cho cô có cảm giác rất yên tâm.

 

Hàn Minh Thư chỉ bĩu môi trách móc vài câu, sau đó nhắm mắt ngủ say sưa.

 

Hôm sau tỉnh dậy, Hàn Minh Thư vội vàng tới tập đoàn Hàn thị.

 

Lúc cô tới, Hàn Thanh đang họp, nhưng vì Hàn Minh Thư là em gái Hàn Thanh nên cô bèn đi vào văn phòng chờ anh ta.

 

Nhưng không ngờ vừa đẩy cửa bước vào, cô đã thấy Tiểu Nhan đang nằm trên ghế sô pha ngủ tới mức chồng vỏ lên trời.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Nhan cũng ngẩng đầu lên.

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Sau năm giây, Tiểu Nhan chợt bật dậy khỏi ghế sô pha, lúng túng nhìn Hàn Minh Thư, dáng vẻ luống cuống.

 

“Chuyện này…”

 

Hàn Minh Thư buồn cười nhìn cô ấy rồi đóng cửa lại.

 

“Sao hả? Thấy tớ mà lại bối rối như kiểu tớ bắt gian cậu vậy?”

 

Tiểu Nhan sợ hãi cắn môi dưới nói: “Mặc dù không phải bắt gian nhưng mà để cậu thấy tớ mất hết hình tượng nằm trong văn phòng anh trai cậu thế này thì cũng mất mặt lắm.”

 

Nghe thấy thế, Hàn Minh Thư bật cười.

 

“Bỏ đi, tớ với cậu đã từng ở chung năm năm, dáng vẻ mất hình tượng nào của cậu tớ cũng thấy hết rồi, giờ còn sợ gì chứ?” Tiểu Nhan khẽ hừ một cái, mặt vẫn hơi nhăn nhỏ: “Không giống, chỗ này là văn phòng của anh trai cậu!”

 

“Văn phòng thì sao chứ?”

 

Hàn Minh Thư đi tới ngồi xuống cạnh cô ấy, vứt túi lên bàn, hững hờ lên tiếng: “Không khéo hai người chỉ còn chưa bạch bạch bạch ở văn phòng nữa thôi, đến lúc đó không phải là càng mất hình tượng hơn à?”

 

Tiểu Nhan: “…”

 

Lời này của cô khiến mặt Tiểu Nhan lập tức đỏ lên, cô ấy trừng to mắt nhìn Hàn Minh Thư một hồi lâu mà không nói nên lời.

 

Một hồi lâu sau, cô ấy mới lấy lại được giọng nói của mình.

 

“Minh Thư, cậu bây giờ… Sao lại trở nên thế này thế này…”

 

“Thế này là thế nào hả?” Hàn Minh Thư tiến tới đụng đụng vào đầu cô ấy: “Trước đây ai đã thề trước mặt tớ, cho dù có là kẻ ngang ngược thì cũng muốn ngủ cùng với anh trai tớ? Là ai đi với anh ấy về lập tức gửi tin nhắn chia sẻ với tớ là cậu chủ động, giờ cậu lại nói tớ chứ, đúng là không công bằng.”

 

‘Tiểu Nhan không thể nói được gì nữa, thấy chết không sờn nhắm mắt lại, nói lớn: “Được, như cậu nói đấy, tớ là kiểu phụ nữ không gì cản trở nổi, tớ muốn làm với anh ấy ngay tại cái ghế sô pha này đấy!”

 

Cạch — Đúng lúc này, cửa phòng làm việc được mở ra.

 

Hàn Thanh vừa mở cửa ra bèn nghe thấy câu kinh thiên động địa này của Tiểu Nhan, dù anh ta là một người rất trầm tĩnh nhưng lúc này bước chân cũng chợt lảo đảo, suýt chút nữa thì té sấp xuống.

 

Sau khi nói xong, Tiểu Nhan cũng nghe thấy tiếng mở cửa, thậm chí còn có cả tiếng bước chân lảo đảo.

 

Cô ấy chợt nhìn về phía phát ra tiếng động.

 

Bốn mắt nhìn nhau, dường như trời đất cũng trở nên im ắng.

 

Sau đó, Tiểu Nhan nhìn thấy những vị quản lý cấp cao với gương mặt như màu đất đi theo sau Hàn Thanh, bên cạnh còn có cả Tô Cửu với vẻ mặt cười như không cười, dáng vẻ như đang xem kịch hay. Giờ khắc này, Tiểu Nhan chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hận không thể hôn mê ngay lập tứ!

Bình luận

Truyện đang đọc