TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Tối hôm đó, một chuyên mục Triệu Ý Như là ai nhanh chóng lên hotsearch.

Sau khi ấn mở thì có thể nhìn thấy trong video, lão tổng Hàn Đông của tập đoàn Hàn Thị tay đút túi quần, sắc mặt lạnh lùng hỏi một câu: “Triệu Ý Như, là ai?”

Quần chúng hóng drama rần rần châm chọc, nói Triệu Ý Như giỏi, tự biên tự diễn, thậm chí vọng tưởng làm mợ chủ nhà hào môn, cũng không nhìn mình là mặt hàng gì.

Sau khi nhìn thấy hotsearch này, Tiểu Nhan mặc áo choàng tắm cầm điện thoại chạy sang phòng của Hàn Minh Thư, sau đó nói với cô.

“Minh Thư, vẫn là lời của cậu hiệu quả, anh cậu thật sự đi ra đáp trả rồi, bây giờ trên mạng đang châm chọc mỉa mai Triệu Ý Như.” Tiểu Nhan bịt miệng cười vui vẻ: “Tớ chỉ cần vừa nghĩ đến gương mặt đắc ý đó lúc này vặn vẹo tức điên, trong lòng tớ thật sự thống khoái không thôi.”

“Được rồi, chuyện này có gì đáng vui mừng chứ?”

“Tại sao không vui mừng chứ? Cô ta không phải muốn đóng phim sao? Bây giờ bị người ta vạch trần rồi, tớ nhìn cô ta sau này còn diễn như nào nữa? Thật là không biết xấu hổ, vậy mà cọ nhiệt người khác, hừ! Cậu xem bình luận của cư dân mạng đi.”

Hàn Minh Thư liếc nhìn, đều là những lời không thể lọt nổi vào mắt.

Trước đó những dân cư mạng ngưỡng mộ cô ta kia, lúc này toàn bộ đều đang công kích Triệu Ý Như.

Nói cô ta không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, đầu to không não, cút khỏi giới giải trí.

{Xin hãy gọi tôi là nhà tiên tri duy nhất ở đây, tôi sớm đã nói lão tổng Hàn Thị vạn năm không gần phụ nữ, mọi người đều biết anh ta đến bây giờ vẫn độc thân, chắc chắn phẩm vị rất cao, sao có thể sẽ nhìn trúng loại người phụ ngực to không não như Triệu Ý Như chứ? Nếu như nói là Lâm Mỹ Nhiên độ tin cậy còn cao hơn một chút xíu, những người trước đó chúc phúc ngưỡng mộ đó cũng là một đám nực cười, chỉ là không ngờ Triệu Ý Như vậy mà kéo Hàn Đông người ta ra cọ nhiệt, là cảm thấy người ta bình thường rất bận sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt này sao? Bây giờ vả mặt tức cười rồi chứ?}

{Hàn Đông này cũng quá không có phong độ rồi? Cho dù không biết Triệu Ý Như, nhưng đối đãi với phụ nữ cũng nên đàn ông một chút, anh trực tiếp phủ nhận, hoặc không nói lên tiếng không phải là được rồi sao, vậy mà hỏi người khác là ai như thế? Độ hot của Triệu Ý Như cao như vậy, nói không biết là mù rồi hả?}

{Bình luận phía trên thật là buồn cười? Hàn Đông ở Mạc Thành có thân phận gì, ông chủ lớn trong giới thương nghiệp người ta lại nhìn trúng một hoa đán trong giới giải trí nhỏ nhoi sao? Hay là loại ngực to không não kia?”

{Bình luận trên não tàn +1 là fan não tàn của Triệu Ý Như à!”

{Cười xem chó điên.}

{Fan nhà nào đó trước còn điên cuồng xuýt xoa, bây giờ nói khoác bị vạch trần mất mặt rồi chứ? Còn không mau cút về cái bụng của mẹ của cô tạo lại đi!”

Xem đến đây, Hàn Minh Thư đã thu lại ánh mắt: “Được rồi, chuyện này coi như có một điểm dừng rồi, cơn giận của cậu cũng trút được rồi, quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Hừ, tớ quả thật trút được giận rồi. Hàn Đông nói không biết cô ta, vậy thì nói rõ anh ấy không có tặng chiếc váy cho cô ta, vậy đồ cô ta mặc chính là đồ nhái, sau này cô ta sẽ bị rất nhiều các thương hiệu từ chối rồi.”

“A, thật là vô cùng thỏa mãn mà, tớ về đi ngủ đây.’

Đợi sau khi Tiểu Nhan đi, nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư lại biến mất rồi, cô dựa vào giường cầm một quyển sách ngây người.

Quyển sách trước đây rất thích đọc, lúc này lại không được vào nổi một chữ, trong đầu của cô đều là những lời mà Dạ Âu Thần nói với cô.

“Mẹ.”

Đang suy nghĩ đến xuất thần, một đôi móng vuốt đột nhiên vỗ vào mặt của cô.

Hàn Minh Thư hoàn hồn lại, nhìn thấy Bé Đậu Nành ở gần ngay gang tấc, cậu bé nửa quỳ ở trên giường, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt của cô: “Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì thế? Bé Đậu Nành gọi mẹ rất lâu.”

“Bé Đậu Nành?” Hàn Minh Thư vẻ mặt có lỗi nhìn cậu bé: “Xin lỗi, mẹ vừa rồi đang suy nghĩ vài việc, con gọi mẹ rất lâu rồi sao?”

“Ừm!” Bé Đậu Nành dễ thương gật đầu: “Con gọi mẹ ba bốn tiếng rồi, mẹ đều không có để ý tới con, mẹ có phải có tâm sự gì không? Có muốn nói với Bé Đậu Nành không, Bé Đậu Nành có thể phân ưu thay cho mẹ.”

Tâm sự? Phân ưu?

Hàn Minh Thư nhìn cậu bé trước mắt, không nhịn được mà ôm thân thể nhỏ bé vào trong lòng, sau đó khẽ nói: “Không có, mẹ vừa rồi chỉ là đang suy nghĩ chuyện công việc, cho nên xuất thần mà thôi. Bé Đậu Nành, con trước đây nói với mẹ, con hy vọng người rất rất lợi hại đó làm ba của con phải không?”

Bé Đậu Nành chớp chớp mắt: “Không được sao?”

Hàn Minh Thư mỉm cười: “Mẹ chỉ là muốn hỏi thử, tại sao muốn chỉ định người đó? Người lợi hại hơn người đó còn nhiều, hơn nữa… mẹ còn có thể tìm cho con người tốt hơn.”

Nghe vậy, Bé Đậu Nành lại nhăn mũi, ngữ khí có hơi bất mãn nói: “Nhưng Bé Đậu Nành cảm thấy chú ấy rất lợi hại.”

Hàn Minh Thư cảm thấy ý niệm của đứa trẻ này rất mạnh rồi, muốn khuyên cậu bé, nhưng nghĩ lại cậu bé hôm đó căn bản không có nhìn thấy người trên lầu là ai, cậu bé chỉ nghe nói đối phương là nhân vật lớn, nhưng căn bản ngay cả mặt cũng không có nhìn thấy.

Vậy nếu đã như thế, cô có phải là có thể giấu cậu bé rồi không?

Cho dù tìm người khác Bé Đậu Nành cũng sẽ không biết?

Không đúng, cô là người làm mẹ, sao có thể lừa gạt con của mình như vậy?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền mỉm cười, chỉ có thể giải thích nói: “Nhưng mẹ không muốn ở bên chú ấy, cũng không muốn chú ấy làm ba của con.”

“Hửm?” Bé Đậu Nành có hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Hàn Minh Thư: “Mẹ không thích người đó sao?”

“Ừm.” Hàn Minh Thư gật đầu: “Không thích.”

Mũi của Bé Đậu Nành nhăn lại, nghĩ rất lâu mới ôm cổ của Hàn Minh Thư, thân thiết cọ gò má của mẹ: “Vậy được rồi, nếu mẹ đã không thích, vậy Bé Đậu Nành không cần chú ấy làm ba nữa.”

Nghe thấy lời này, hốc mắt của Hàn Minh Thư tự dưng nóng lên.

Vốn dĩ cô còn tưởng trẻ con sẽ kiên trì, nhưng không ngờ cậu bé vậy mà hiểu chuyện như vậy đã đáp ứng rồi, hơn nữa khi cậu bé nói câu này gương mặt nhỏ nhắn còn ẩn chứa sự đau lòng rõ rệt, Hàn Minh Thư trong nháy mắt cảm động không thôi.

Cô không dám để cậu bé nhìn thấy nước mắt của mình, chỉ có thể đưa tay ôm cậu bé vào lòng, trong mắt tràn chứa nước mắt.

“Bé Đậu Nành của mẹ thật ngoan, lớn rồi, là một bé lớn hiểu chuyện rồi.”

Chỉ cần Bé Đậu Nành nguyện ý thì cô có thể tim người khác.

Còn bên phía Dạ Âu Thần, cô nhất định phải nghĩ cách ly hôn với anh.

5 năm trước anh muốn ly hôn, không cho cô gặp mặt anh, càng không muốn tin lời của cô.

Vậy thì 5 năm sau, cô sao có thể cũng không biết tự nhục nhã mà tiếp tục ở bên anh.

Cuộc nhân này, chắc chắn phải ly hôn. Truyện được cập nhật nhanh mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one

Cô cũng sẽ không để Dạ Âu Thần làm ba của Bé Đậu Nành, cô muốn tìm cho Bé Đậu Nành một người ba khác, tìm một người đàn ông yêu gia đình, có lòng trách nhiệm.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhắm mắt, ôm Bé Đậu Nành càng chặt.

“Mẹ, chúng ta đi ngủ đi.” Bé Đậu Nành đột nhiên đẩy cô ra, Hàn Minh Thư có hơi hoảng loạn muốn quay mặt đi, bởi vì trên mặt cô còn có vệt nước mắt, nhưng Bé Đậu Nành lại không có nhìn cô, mà tự mình bò dậy tắt đèn.

Trong phòng rơi vào bóng tối, Hàn Minh Thư sau khi ngây ra mới đưa tay lau hai hàng nước mắt trên mặt, sau đó mỉm cười nói: “Được, vậy chúng ta đi ngủ, Bé Đậu Nành ngủ ngon.”

Bé Đậu Nành áp sát lại, cũng không biết có phải là trùng hợp không, cánh môi mềm mại của cậu bé lại in lên nước mắt của cô: “Mẹ ngủ ngon.”

Bình luận

Truyện đang đọc