Chương 1842:
Nghe La Tuệ Mỹ nói xong, Hàn Thanh cũng ý thức được, chuyện này nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
“Khụ khụ…”
Hàn Thanh còn muốn nói gì đó, yết hầu lại bắt đầu ngứa, khiến anh nhất thời không thể khắc chế lại mà họ ra tiếng.
Mà nhìn thấy anh ho như vậy, La Tuệ Mỹ mới chú ý tới sắc mặt trắng bệch của anh, suy nghĩ lại một chút, nhớ ra đêm qua khi mở cửa thì thấy cả người anh dầm mưa ướt đẫm, lập tức hiểu được.
“Đêm qua cháu dầm mưa bị cảm à? Mặt cũng đã trắng đến mức này rồi, cháu vẫn nên nhanh chóng đi khám rồi uống thuốc đi, đừng ở đây chờ Tiểu Nhan nữa.”
Hàn Thanh không nói gì, nhưng cũng không làm gì, rõ ràng chính là không muốn rời đi. La Tuệ Mỹ thấy anh như thế, nặng nề thở dài một hơi: “Tính tình của con gái bác bác hiểu rất rõ, cháu đừng thấy bình thường nó rất tốt, nhìn qua có vẻ rất dễ mềm lòng, nhưng mà khi nó đã cứng đầu lên thì không ai có thể làm gì được nó cả. Năm đó, khi nó muốn rời khỏi tập đoàn nhà họ Dạ, ba của nó vô cùng tức giận, đã nói nếu nó dám rời khỏi tập đoàn nhà họ Dạ thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ ba con với nó. Con bé này không nói thêm lời nào đã rời đi, ròng rã năm năm sau đó cũng không về nhà, nghe đến đây chắc cháu hiểu rồi chứ? Bây giờ nó không muốn gặp cháu, cũng không muốn tha thứ cho cháu, cho dù cháu cứ một mực đứng đây chờ nó thì nó cũng sẽ không để ý đến cháu đâu”
Những lời này của bà khiến cho sắc mặt của Hàn Thanh lại khó coi thêm mấy phần, nhưng mà rất nhanh sau đó anh lại nở một nụ cười, thản nhiên nói: “Bác nói với cháu những chuyện này, cháu rất biết ơn, nhưng mà có một số việc cháu nhất định phải giải thích với rõ ràng với cô ấy. Nếu như cô ấy vẫn còn giận cháu, vậy thì cháu sẽ chờ cho đến khi cô ấy hết giận mới thôi.”
“Cháu… Haizz, cháu cần gì phải làm như thế chứ, hơn nữa bây giờ cháu còn đang bị bệnh nữa.”
“Bác cứ đi làm việc của mình đi ạ”
La Tuệ Mỹ nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương, chắc anh cũng là một người cố chấp, thế là lười đi khuyên anh, trực tiếp rời đi.
Trước khi đi, La Tuệ Mỹ vốn muốn nói cho Hàn Thanh rằng kỳ thật Tiểu Nhan không có ở trong nhà, mà đã đến tiệm rồi, để anh trực tiếp đi đến tiệm tìm cô.
Nhưng mà nhớ lại thái độ tuyệt tình của con gái mình sáng nay, cuối cùng La Tuệ Mỹ vẫn đứng về phía con gái của mình.
Con gái của bà muốn nguôi giận lúc nào thì nguôi giận lúc đó.
Vào lúc này, bà không thể khiến cho con gái của mình thêm phiền lòng được.
Hàn Thanh đợi ở dưới nhà không biết bao lâu, đột nhiên điện thoại di động vang lên, là Tô Cửu gọi điện cho anh.
“Tổng giám đốc Hàn, hội nghị sắp bắt đầu rồi, tại sao sáng nay anh lại không tới công ty?”
“Đều đẩy xuống đi.”
Tô Cửu nhận ra giọng nói của anh có chút khàn khàn, kinh hãi hỏi: “Tổng giám đốc Hàn không khỏe sao?”
Hàn Thanh cũng không trực tiếp trả lời cô ta, chỉ nói: “Công việc của mấy ngày gần đây đều đẩy xuống đi, nếu cô có thể giải quyết thì tự mình giải quyết, còn không thể thì đẩy xuống.”
Tô Cửu: “Vậy dự án quan trọng kia…”
“Ừm, đẩy xuống”
Tô Cửu kinh ngạc, hiếm khi Tổng giám đốc Hàn đưa ra quyết định bốc đồng thế này, không biết lần này đã xảy ra chuyện gì rồi. Đột nhiên cô ta nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Nhan tới công ty tìm Hàn Thanh hôm qua, chỉ yên lặng nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Tiểu Nhan ngồi trong tiệm mì cả một ngày.
Bởi vì cô luôn làm sai, lúc thì bưng sai món, lúc thì lại bưng sai bàn, muốn giúp đỡ nhưng lại gây phiền phức mà chẳng giúp được gì.
Cuối cùng, nhân viên trong tiệm thật sự không thể nhìn nổi, cuối cùng đưa cô đến căn phòng ở tầng hai để cô nghỉ ngơi.
Sau khi Tiểu Nhan ngồi xuống, cả người cô vẫn ngây ngẩn.
Thỉnh thoảng tay cô sờ sờ bụng của mình, ánh mắt trống rỗng.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy vào lúc này chứ?
Nếu như… nếu như cô biết sớm một chút thì tốt rồi, thế thì sẽ không xoắn xuýt như bây giờ nữa.
Càng nghĩ càng khó chịu, bởi vì hôm qua cô một đêm không ngủ, cho nên bây giờ mắt của cô vô cùng mỏi, nhưng mà cô lại không buồn ngủ, nhắm mắt lại thì sân khấu sẽ hiện lên trong đầu cô.