Thẩm Cửu chớp mắt, hàng mi cong cũng chớp.
chớp, cô suy nghĩ nửa ngày.
“Hôm đó anh biết tôi đi gặp Dạ Y Viễn, tại sao anh không nói sớm”
“Tôi cũng đâu muốn che giấu anh!”
Cô cắn môi dưới, trong lòng vô cùng hối hận.
Cô vấn đang nghĩ, anh rốt cuộc sao lại tức giận như vậy, hơn nữa lúc anh hỏi mình thì biểu cảm và ánh mắt cũng quái quái, cô mới luôn để ý, cho nên cô mới nôn nóng muốn tới bữa tiệc.
Nhưng không nghĩ tới…sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Không muốn che giấu tôi?” Ánh mắt Dạ Âu Thần trào phúng rơi trên mặt cô: “Thật là người phụ nữ biết nói dối, trước khi cô ra ngoài nói với tôi thế nào?
Cô đã hẹn với Tiểu Nhan rồi? Không muốn thất hứa.
Còn nói với Lang An cô sẽ tới bữa tiệc đúng giờ, kết quả thì sao? Cả buổi tối cô đều không xuất hiện!”
“Tôi đã đi!” Thẩm Cửu vội giải thích thay mình: “Tối hôm đó tôi thật sự đã đi, chỉ là tối đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi tới khá trễ. Hơn nữa tối đó tôi quả thực đi gặp Tiểu Nhan, mặc dù tôi có gặp Dạ Y Viễn, nhưng Tiểu Nhan cũng có mặt! Tôi không lừa anh!”
“Vậy tại sao cô không trực tiếp nói với tôi?”
Thẩm Cửu rất lớn tiếng giải thích thay mình, giọng chất vấn của Dạ Âu Thần càng lớn hơn.
Thẩm Cửu bị anh quát sững sờ, ngây ngốc nhìn anh nửa ngày mới bất lực rũ mắt: “Là tôi không tốt, tôi không nên giấu anh…tôi vốn không muốn giấu anh, nhưng mà…tôi sợ nói ra anh sẽ hiểu lầm tôi”
Loading...
Quan hệ giữa anh và Dạ Y Viễn vốn mẫn cảm, cho nên cô không dám nhắc tới trước mặt anh chính là vì nguyên nhân này.
“Thật là lý do hay” Dạ Âu Thần cười lạnh, lại kháy cô một câu.
Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn anh: “Chuyện này là tôi không xử lý tốt, tôi xin lỗi anh, Dạ Âu Thần…tôi..”
Câu sau đó cô lại làm sao cũng không nói ra được.
Thẩm Cửu cảm thấy rất gian nan, cô hít sâu một hơi, yên lặng nhìn anh.
Ánh mắt anh vẫn lạnh như băng, không có chút độ ấm nào, gần như đông cứng trái tim cô.
Đối diện với anh như vậy, cô cảm thấy dũng khí mà mình không dễ dàng gì mới có được đang dần tiêu tán, cô có chút sợ hãi, nếu…nếu cô còn không nói, có phải…sau này sẽ càng không có can đảm mở miệng không?
Nghĩ tới đây, cô dùng sức cắn răng, nói: “Dạ Âu Thần, chúng ta..”
“Ly hôn đi”
Dạ Âu Thần lại bỗng mở miệng cắt ngang lời cô.
Còn lại chỉ có sự kinh ngạc.
“Bản hợp đồng đó đã đưa cho cô rồi, trước đây không phải cô luôn muốn có nó sao? Bây giờ như ý nguyện của cô, cô cầm hợp đồng rời đi, sau này muốn ở cùng ai thì ở cùng người đó, không còn bất kỳ quan hệ gì với Dạ Âu Thần tôi”
Thẩm Cửu mở to mắt, sững sờ tại chỗ.
“Anh, anh nghiêm túc sao? Anh không phải chỉ đang tức giận tôi, anh…thật sự muốn ly hôn với tôi?”
Dạ Âu Thần nhếch miệng cười: “Cô xem tôi giống đang đùa sao?”
Thẩm Cửu nói không ra lời, cổ họng nghẹn lại, giống như có thứ gì đó chặn ở cổ họng.
“Đi đi, nơi này không thích hợp với cô. Thẩm Cửu, cô vốn là gả thay em gái mình không phải sao?
Bây giờ cô tự do rồi”
Cô tự do rồi.
Nơi này không thích hợp với cô, cô đi đi.
Những lời này giống như một con dao từng chút khứa vào trái tim Thẩm Cửu.
Anh nói rất thản nhiên, cô lại tiếp nhận cực kỳ gian nan.
Dạ Âu Thần nói xong liền xoay người muốn lăn xe lăn rời đi.
Thẩm Cửu cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, bỗng đứng dậy chân trần nhảy xuống sofa đi tới chặn trước mặt anh: “Anh muốn đuổi tôi đi như vậy, chẳng lẽ anh không thích tôi chút nào sao? Dạ Âu Thần, trước đây là ai nói muốn tôi tin tưởng anh ta, bây giờ anh lại đuổi tôi đi, tôi làm sao có thể tin anh?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo: “Tùy cô, không liên quan tới tôi”
“Không liên quan tới anh2”-Thẩm Cửu cũng cười lạnh, cô chỉ vào bờ môi bị căn nát của mình: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết lúc nãy tại sao anh hôn tôi không? Đã muốn ly hôn với tôi, đã ghê tởm tôi như vậy, vậy anh hôn tôi làm gì?”
Dạ Âu Thần mặt không chút cảm xúc nhìn cô.
Cô quật cường nhìn lại anh, hai người cứ cố chấp nhìn nhau như vậy.
Giây lát sau, anh bỗng nhiên vươn tay kéo cô vào lòng, nụ hôn nghiêng trời lệch đất lại rơi xuống.
Thẩm Cửu kinh ngạc nửa ngày mới thuận theo nhắm mắt lại.
Cô vừa muốn vươn tay ôm cổ anh thì anh lại đột nhiên thô bạo đẩy cô ra, Thẩm Cửu ngã phịch xuống thảm.
“Nhìn thấy rồi chứ?”
Anh vươn tay lau khóe môi mình, ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, không chút cảm xúc nào.
Cánh môi Thẩm Cửu khẽ mở, thật lâu sau mới rũ mắt cười khổ: “Đây là ý gì? Trào phúng tôi sao? Anh là đang nói cho tôi biết dù chán ghét tôi cũng có thể ôm tôi hôn tôi, anh căn bản chính là xem tôi thành một món đồ chơi, đúng không?”
“Đã biết rồi, thì cút”
Dù cảm giác hôn cô rất tốt đẹp, nhưng Dạ Âu Thần ghét nhất là người khác phản bội anh.
Khổ sở mẹ gặp phải anh nhìn rõ trong mắt, anh tuyệt đối sẽ không bước vào vết xe đổ của bà.
Tâm tính cô đã không xác định như vậy thì để anh tự tay kết thúc tất cả đi: Để cô đến bên người cô muốn.
Thẩm Cửu ngồi trên đất không phản ứng, dáng vẻ rũ mắt ôm đầu ngồi đó giống như một con thỏ thất thểu, hình ảnh rất đặc biệt.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi đứng dậy.
“Anh biết không, Dạ Âu Thần, hôm nay tôi…vốn đến hòa giải với anh, tôi biết tối đó là bản thân tôi làm sai, cho nên tôi phải trả giá bồi thường. Dù anh giận tôi, thì đó cũng là chuyện nên làm. Bởi vì tôi không đến như hẹn. Tôi bằng lòng nhận trừng phạt, chỉ cần…không ly hôn là được”
Con ngươi Dạ Âu Thần bỗng co rút, người phụ nữ này nói gì?
“Em thật sự thích anh..” Thẩm Cửu run rẩy nói ra câu này, nước mắt tràn hốc mắt: “Tối đó quả thực là chuyện xảy ra có nguyên nhân, sau đó em cũng đã quyết định rồi, em phải ở cùng anh”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Cho nên, đừng đuổi em đi, được không?”
Dạ Âu Thần: “..”
Cô bỗng nhào tới, hai tay ôm chặt cổ anh, có thể nói là treo toàn bộ cơ thể lên cổ anh.
Thân thể anh luôn ngồi rất vững vàng, bị cô nhào tới như vậy khiến toàn thân và xe lăn đều lùi về phía sau, cảm nhận được bàn tay mềm mại vô lực của cô quấn lấy cổ mình, tiếng khóc vang lên bên tai.
Trái tim lạnh lẽo như vì vậy mà tan chảy.
“Cho em thêm một cơ hội nữa, lần này em nhất định sẽ không đi gặp anh ta nữa, có được không?”
Thẩm Cửu ôm chặt anh, không nhìn thấy ánh mắt của anh nữa, cô cuối cùng đã có thể dũng cảm nói ra rồi.
Chỉ cần cô từng cố gắng thì sẽ không nuối tiếc.
Dạ Âu Thần, xin anh…cho em thêm một cơ hội nữa!
Một lần là đủ!
Nếu lần này anh đẩy em ra, em…thật sự sẽ không còn dũng khí dựa vào anh nữa.
Cho nên, tuyệt đối…tuyệt đối đừng đẩy em ra.
Cầu anh.