TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Trong phòng khách sạn.

Thẩm Cửu sau khi tắm rửa xong thì bọc một cái khăn tắm làm ổ trong chăn.

Cô không mang theo áo quần, sau khi tắm xong mới phản ứng được.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cô trở tay không kịp, cho nên cô đến bây giờ mới phản ứng lại rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Ví dụ như cô tắm xong mới phát hiện mình không mang theo quần áo, đói bụng rồi mới phát hiện mình chưa ăn cơm, lúc muốn gọi điện thoại mới phát hiện điện thoại mình hết pin.

Sạc cũng không mang theo.

Cũng được, dù sao cô cũng muốn yên lặng.

Thẩm Cửu nghĩ thế, chôn đầu vào trong gối.

Leng keng –

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Thẩm Cửu ngồi không nhúc nhích.

Đã khuya rồi, là ai.

Leng keng-

Chuông cửa vẫn cứ vang lên, giống như là cô không mở cửa sẽ không dừng.

Thẩm Cửu vẫn giữ dáng vẻ bất động lúc trước, đột nhiên đứng dậy đi chân trần xuống giường, sau khi mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài thế mà có mấy người đàn ông đứng đầy.

Loading...

Lúc cô còn đang ngẩn người, chợt nghe thấy từng giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Đều xoay người đi chỗ khác.”

Tất cả mọi người không phản ứng kịp, cũng chưa nhìn thấy trên người Thẩm Cửu mặc cái gì đã bị người khiển trách, sau đó nhắm mắt lại xoay người.

Lúc Thẩm Cửu còn đang sững sờ, Hàn Đông đã dời tầm mắt đi, cơ thể cao lớn của anh đi đến trước, trở tay đóng cửa phòng lại, cũng không nhìn cô, chỉ là lạnh lùng nói: “Em vào nhà vệ sinh trước đi.” Đọc full tổng giám dốc bạc tỷ không dễ chọc tại truyen.one

Nhìn thấy Hàn Đông, Thẩm Cửu có chút bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”

Phát hiện cô vẫn bất động như cũ, Hàn Đông cũng không quay đầu lại, chỉ là dựa vào trực giác duỗi tay ra nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong phòng vệ sinh, sau đó giam cô bên trong, đóng cửa lại.

Thẩm Cửu ngây người trong phòng vệ sinh một lúc lâu, cả người vẫn mơ màng.

Hơn nửa đêm, Hàn Đông thế mà lại xuất hiện trong phòng khách sạn của cô.

Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Cửu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của anh ngoài cửa: “Mở cửa.”

Thẩm Cửu sửng sốt một lúc, sau đó đưa tay mở cửa, lộ cái đầu muốn nhìn ra ngoài, Hàn Đông lại nhét vào một cái túi, sau đó ầm một tiếng, cửa lại bị đóng lại.

Thẩm Cửu mở túi ra mới phát hiện bên trong là một bộ quần áo.

Không ngờ anh đến cái này cũng nghĩ đến.

Thẩm Cửu sau khi do dự một lát mới thay quần áo, vốn cô còn đang rối rắm ngày mai có nên mặc áo quần cũ ra ngoài không, nhưng bây giờ đã có quần áo mới có thể thay rồi.

Đợi Thẩm Cửu thay quần áo xong đi ra, Hàn Đông ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Đông mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn vào mặt Thẩm Cửu.

Lúc này Thẩm Cửu mới phát hiện, bên trong phòng có rất nhiều đồ, đều là Hàn Đông chuẩn bị cho cô.

Hàn Đông đứng dậy đi đến trước mặt cô, chiều cao của anh khoảng 185, đứng ở trước mặt Thẩm Cửu như là một tòa núi lớn, khí thế trên người ép người đến mức không thở nổi.

Đặc biệt…là sau khi Tô Cửu nói mấy lời kia với Thẩm Cửu, Thẩm Cửu bây giờ đối mặt với Hàn Đông cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Người này…là người thân của mình sao?

Anh trai?

Thẩm Cửu làm chị quen rồi, chưa từng nghĩ đến mình một ngày sẽ có thêm một người anh trai.

Cảm giác này, rất lạ lẫm rất lạ lẫm.

Cô không quen được.

“Không muốn về nhà không sao, em muốn ở chỗ này lâu cũng được, anh đã trả cho em tiền trong vòng một tuần, quần áo thay đổi cũng đã chuẩn bị xong cho em, mỗi ngày sẽ có người đúng giờ đưa cơm ba bữa đến, trên bàn có sạc còn có điện thoại, anh còn mang laptop đến cho em, em rảnh rỗi có thể lên mạng xem.”

Thẩm Cửu: “….Anh Hàn, anh..”

Cô không ngờ, anh lại chu đáo như vậy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời này, cô thế mà nhận được sự chăm sóc từ anh trai, hành động vô cùng ấm lòng như vậy.

“Không nên gọi anh là anh Hàn.” Hàn Đông ngắt lời cô, anh nhếch môi mỏng: “Chẳng lẽ Tô Cửu không nói rõ với em sao?”

Thẩm Cửu nhất thời không nói gì cắn môi dưới, nói hiểu được thì thế nào.

“Anh biết em tạm thời không thể chấp nhận sự thật này, em không gọi anh là anh trai cũng không sao, nhưng cũng đừng gọi anh là anh Hàn, có vẻ quá xa lạ rồi.”

Vậy phải gọi là gì? Thẩm Cửu nhìn anh, vẫn giữ trầm mặc như trước.

“Được rồi, không nói mấy chuyện này, em ngồi xuống ăn gì trước đi.”

Thẩm Cửu đi theo anh ra ngoài, trên bàn có một ít thức ăn, đều là mấy thứ dễ tiêu hóa.

Hàn Đông kéo ghế ra, giọng nói hiếm khi dịu dàng.

“Tới ngồi đi.”

Thẩm Cửu do do dự dự nhìn anh, vẫn là qua đó ngồi xuống, sau đó Hàn Đông múc cháo cho cô, lại lấy thìa cho cô, làm Thẩm Cửu cuối cùng cũng ngượng ngùng, rũ mi không nói chuyện với anh.

Kết quả Hàn Đông ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, sau đó, Thẩm Cửu nghe thấy tiếng anh ăn gì đó.

Cô nhịn không được ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Hàn Đông ngồi đối diện với cô ăn gì đó.

Cô rất tò mò…nhịn không được mà cắn môi: “Anh…một chút cũng không thấy kỳ quái sao?”

“Cái gì?” Hàn Đông ngẩng đầu: “Em là nói…giữa chúng ta? Hay là nói thân phận của em?”

“Tin tức quá đột ngột, sao anh…có thể chấp nhận và quen thuộc như thế?”

Nghe xong, Hàn Đông nở một nụ cười nhạt, tiện thể nói: “Ai nói tin tức quá đột ngột? Đối với em mà nói là đột ngột, nhưng với anh mà nói…Chuyện này đã làm anh cực khổ hơn hai mươi năm. Huống hồ, thân phận của em anh đã tra xét lâu rồi.”

Thẩm Cửu nhớ đến những lời Tô Cửu nói với cô, nhịn không được nhíu mày hỏi: “Từ hôm gặp ở sân bay sao?”

Hàn Đông gật gật đầu: “Không khác lắm, lần đầu tiên đã có nghi ngờ.”

“Chẳng lẽ anh cũng không nghĩ là mẹ của em đang nói dối lừa gạt anh sao? Dù sao cô cả nhà họ Hàn, ai cũng đều mơ tưởng…”

“Tô Cửu nói, đã dẫn em đi qua phòng rồi. Em nên biết, có một số việc không nói dối được.”

Nói như vậy, đúng là có lý. Thẩm cửu mấp máy môi: “Vậy anh tính….làm thế nào với Hàn Mai Linh.”

“Cô ta không phải họ Hàn.” Hàn Đông hít sâu một hơi lạnh lùng nói: “Cô ta lấy trộm thân phận của em, lại sớm ẩn núp bên người em, biết hết mọi thứ. Cô ngốc ạ, cô ta làm sao biết được chuyện, chính em còn không rõ sao?”

Thẩm Cửu: “Em cũng không biết, từ trước đến nay em… chưa từng hoài nghi thân thế của mình.”

Cho nên cô cũng không biết sao Hàn Mai Linh có thể biết chuyện này, hơn nữa thế mà còn khớp lại tất cả mọi thứ.

“Cũng khó trách, dưới tình huống đó em vẫn còn có thể an ủi chính mình, sao có thể hoài nghi thân thế của mình được.” Nói đến đây, ánh mắt Hàn Đông nhìn cô ngập tràn đau lòng: “Nhanh ăn cơm đi, nghe Tô Cửu nói cả ngày hôm nay tâm trạng em không tốt, ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh lại đến thăm em.”

Anh nói tự nhiên, giống như là hai người đã vô cùng thân thuộc.

Nhưng mà Thẩm Cửu vẫn không quen, muốn từ chối anh, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt tràn đây quan tâm của Hàn Đông, lại có chút không đành lòng.

Dù sao…anh cũng đã tìm em gái mình hơn hai mươi năm.

Bình luận

Truyện đang đọc