Nghe nói vậy, Bé đậu nành có chút thất vọng, nhưng mà cũng không ngoan ngoãn nghe lời đi ngủ mà là trượt xuống giường mang giày vào, đi xuống lầu rót cho Hàn Minh Thư một ly sữa bò.
“Mẹ ơi.”
Hàn Minh Thư nghe thấy mùi thơm của sữa bò mới ý thức được Bé đậu nành đưa cho cô một ly sữa bò, cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bé đậu nành, phát hiện đôi mắt đen láy xinh đẹp đến kinh người của thằng bé đang nhìn cô với ánh mắt đáng thương.
Giống như là đang nói với cô mẹ hãy quan tâm đến con đi, một mình con thật sự rất cô đơn.
Mấy ngày gần đây cô đều vùi đầu vào trong công việc, đến lúc trời tối thì đều bận đến nửa đêm, sau khi thức dậy đã tiếp tục đi làm việc, hình như là… không để ý đến cảm xúc của Bé đậu nành.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đột nhiên cảm thấy mình làm như vậy thật sự không đúng.
Cô không nhận lấy sữa bò đó mà lại nhanh chóng lưu tài liệu trên máy vi tính lại, sau đó khép laptop lại rồi nhìn về phía Bé đậu nành, lúc này mới chậm rãi đưa tay nhận lấy ly sữa bò ở trong tay của thằng bé: “Thật sự xin lỗi nha, Bé đậu nành, mấy ngày nay mẹ bận việc quên chăm sóc cho con, mẹ thật sự xin lỗi con.”
Hàn Minh Thư vừa nói vừa đi đến ôm lấy vai của Bé đậu nành, kéo thân thể nhỏ bé của thằng bé vào trong ngực mình.
Sau khi Bé đậu nành đến gần cô, đưa tay ôm lấy cái cổ của Hàn Minh Thư, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, không sao đâu, Bé đậu nành biết là mẹ phải bận làm việc cho nên không có sao hết.”
“Con không để ý nhưng mà mẹ để ý, mẹ nên nghĩ ra từ sớm, sau này buổi tối mẹ sẽ không làm việc nữa, sẽ ở bên cạnh con nhiều hơn.”
Mặc dù là Bé đậu nành nói không quan trọng nhưng mà khi nghe thấy Hàn Minh Thư nói là sẽ ở bên cạnh thằng bé, ánh mắt của thằng bé sáng hơn rất nhiều so với lúc nãy, nói tóm lại vẫn là một đứa nhỏ, dù sao vẫn cần mẹ làm bạn.
Thằng bé đã thiếu đi tình thương của ba, cũng không thể ngay cả tình thương của mẹ mà cũng không có.
Hàn Minh Thư đưa ly sữa bò cho thằng bé: “Mẹ không cần uống sữa bò đâu, ly sữa bò này là do Bé đậu nành đã rót, vậy Bé đậu nành uống đi có được không nào?”
Loading...
Bé đậu nành chớp chớp mắt: “Nhưng mà mẹ ơi, con đặc biệt rót cho mẹ mà.”
Nghe thấy thằng bé nói đặc biệt rót cho mình, nếu như Hàn Minh Thư không uống thì không được, cô đành phải gật gật đầu: “Được rồi, vậy để mẹ uống.”
Sau đó Hàn Minh Thư uống xong ly sữa bò liền ôm Bé đậu nành trở về giường: “Tối nay mẹ sẽ không làm việc nữa, ở bên cạnh của con, Bé đậu nành có muốn nghe chuyện cổ tích không?”
Bé đậu nành gật gật đầu: “Dạ được ạ, tối ngày hôm nay mẹ muốn kể chuyện gì?”
“Ưm, để mẹ suy nghĩ xem một lát nữa sẽ kể cho con nghe một câu chuyện…”
“Ngày xửa ngày xưa…”
…
Ngày hôm sau.
Ở bệnh viện.
Lúc Tống Thiến mang cháo đến lại nhìn thấy trong phòng bệnh thế mà đã được sắp xếp gọn gàng, hơn nữa Dạ Âu Thần lại đang cúi lưng xuống mang giày.
“Cháu, cháu đang làm cái gì vậy?” Sắc mặt của Tống Thiến lập tức thay đổi, bước lên đặt cháo lên trên bàn.
Dạ Âu Thần ngước mắt lên liếc nhìn bà ta một cái: “Không phải là dì đã thấy rồi đó à?”
“Xuất viện?” Tống Thiến hỏi: “Cháu cũng đã làm thủ tục xuất viện xong xuôi rồi?”
Vừa mới dứt lời, Lang An làm xong thủ tục xuất viện đã trở về, anh ta bước vào trong phòng bệnh, sau đó nhìn thấy Tống Thiến liền cung kính gọi một tiếng: “Dì Tống.”
Tống Thiến quay đầu lại nhìn anh ta một cái: “Cậu đi làm thủ tục xuất viện hả?”
Lang An sửng sốt một chút, lập tức gật đầu: “Cậu Dạ đã nói là mình không sao, cho nên…”
“Ai nói là nó không có việc gì?” Tống Thiến trực tiếp bước lên hai bước giật lấy tờ giấy ở trong tay của anh ta, sau đó trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần: “Ai cho cháu tự tiện chủ trương hả? Nhanh như vậy đã xuất viện rồi, cháu có biết là cháu bị tai nạn xe cộ hay không, là tai nạn giao thông đó, không phải là tổn thương bình thường đâu.”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần không vui nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Cho dù có là tai nạn giao thông thì như thế nào chứ, cháu bị thương không nghiêm trọng, đó chỉ là vết thương bình thường mà thôi.”
Tống Thiến: “…”
“Được lắm, cháu nhất định phải bướng bỉnh với dì nhỏ của cháu có đúng không? Được rồi, ngày hôm nay dì đã sắp xếp buổi xem mắt cho cháu, lần trước dì đã nói với cháu rồi, chờ đến lúc cháu xuất viện thì dì sẽ tìm cho cháu. Kết quả cháu gấp gáp xuất viện như vậy, thật ra là cháu đang sốt ruột để dì nhỏ tìm đối tượng cho cháu có phải không?”
Dạ Âu Thần nheo mắt lại, trên người lộ ra khí tức không vui.
“Ai nói là cháu đã đồng ý?”
“Ha.” Tống Thiến cười lạnh một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại ra ngoài, Dạ Âu Thần không nói nhìn cảnh tượng này, cuối cùng lại không nói cái gì hết.
Bà ta nói là chuyện của bà ta, dù sao thì anh cũng không đi, càng sẽ không quan tâm đến việc bà ta tìm người như thế nào cho anh.
Dạ Âu Thần đứng dậy gài nút áo vest đàng hoàng, sau đó lạnh lùng nói: “Về công ty.”
Lang An ở một bên lúng ta lúng túng gật đầu, sau đó cũng bước lên theo.
Ai biết vừa mới đi đến cửa phòng bệnh thì thân thể của Tống Thiến đã trực tiếp bước lên ngăn cản đường đi của bọn họ: “Đi đâu vậy hả? Không có mệnh lệnh của dì thì ngày hôm nay cháu không được đi đâu hết.”
Dạ Âu Thần nhếch đôi môi mỏng, khí tức trên người lạnh như băng.
“Âu Thần, cháu không nghe lời dì nhỏ không chịu nằm viện thì cũng không sao hết, dì nhỏ không khuyên nổi cháu thì cũng không sao, nhưng mà nếu như cháu không nghe lời dì nhỏ đi xem mắt, vậy thì… dì nhỏ sẽ trực tiếp xuống hoàng tuyền tìm mẹ cháu để phân xử.”
Dạ Âu Thần: “…”
Lang An: “…”
Anh ta giật mình nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp mở miệng nói: “Chuyện đó… dì Tống không cần phải làm căng như thế, sức khỏe của cậu Dạ cũng không tệ lắm, cho dù có xuất viện sớm thì chắc cũng không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Cũng là bởi vì cậu đó.” Tống Thiến nhìn về phía Lang An: “Sức khỏe của nó có tốt hay không thì nó chính là người máy hả? Không cần phải nghỉ ngơi hả? Có nghe nói là bệnh nhân nào vừa mới khỏi thì trực tiếp đi làm mà hoàn toàn không nghỉ ngơi không hả, thật sự cho rằng cơ thể của mình làm bằng sắt đó à?”
Lang An: “Dì Tống, cháu…”
“Được rồi, cậu ngậm miệng lại đi, chuyện này không có liên quan gì tới cậu, ngày hôm nay cậu nghỉ một ngày đi, về nghỉ ngơi đi.”
Lang An nghe xong thì trên mặt lập tức có biểu cảm mừng rỡ: “Thật sao?”
Vừa mới mừng rỡ với kết quả này không bao lâu thì Lang An đã cảm giác được có một ánh mắt lạnh lùng sắc bén đang bắn về phía mình, dọa anh ta run lên một cái rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
“Vẫn nên thôi đi, ngày hôm nay không đi làm thì cuối năm tôi sẽ không có tiền thưởng cuối năm đâu.” Đọc thêm tại
“Phải vậy không?” Tống Thiến nheo mắt lại nhìn Dạ Âu Thần một chút: “Nếu như nó không phát tiền thưởng cuối năm cho cậu thì tiền thưởng cuối năm của cậu bao nhiêu, tôi bổ sung cho cậu gấp ba lần.”
Nghe nói vậy, Lang An lập tức mở to hai mắt: “Dì Tống, chuyện này…”
“Cho nên cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Không cho Lang An mở miệng lần nữa, Tống Thiến trực tiếp níu cánh tay của anh ta kéo anh ta đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có Dạ Âu Thần và Tống Thiến,
Tống Thiến đứng ở cửa không cho anh đi.
Hai người giằng co một hồi, Dạ Âu Thần trở lại bên cạnh giường bệnh, lạnh giọng mở miệng nói.
“Để cháu ở đây một tuần cũng được, đừng tùy tiện sắp xếp buổi xem mắt cho cháu.”
“Ha ha, cho dù bây giờ cháu nói là cháu ở một tháng thì dì cũng sẽ không đồng ý với cháu.”
Tống Thiến cười lạnh một tiếng, bước vào trực tiếp đóng cửa phòng bệnh lại.
“Dì cũng đã nói với đối phương rồi, đối phương nói rằng trưa ngày hôm nay có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt nhau. Dạ Âu Thần, chắc không phải là cháu đang cho rằng dì nhỏ đang nói đùa với cháu đó chứ? Dì nói cho cháu biết, không có khả năng đâu, ngày hôm nay hoặc là cháu ngoan ngoãn đi xem mắt, hoặc là… để dì xuống hoàng tuyền tìm mẹ của cháu phân xử.”
Dạ Âu Thần: “… dì nhỏ, dì nhất định phải ép cháu như thế này?”
“Là ai đang ép ai hả? Cháu có biết là bây giờ cháu bao nhiêu tuổi rồi không hả? Những năm gần đây cháu đang làm cái gì, dì nhỏ là người lớn trong nhà, dì tìm người chăm sóc cho cháu thì có cái gì không đúng hả?”