TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1171:

 

“Máy bay của anh ấy có chút sớm, nên ở gần sẽ tiên hơn một chút.”

 

Hàn Minh Thư giải thích thay Hàn Thanh.

 

“Ra là vậy, để tôi tiễn anh Hàn đi.”

 

“Không cần đầu Tiêu Túc, anh cũng cần nghỉ ngơi mà, anh trai của tôi để Âu Thần tiễn là được.”

 

Cũng nên để Dạ Âu Thần tiễn.

 

“Tình huống thân thể của cậu Da mấy ngày nay không tốt, hiện tại đã trễ thế này vẫn nên để tôi đi cho.”

 

Tiêu Túc không phải cố ý kiếm việc lên người mình mà thực sự lo lắng cho sức khỏe của Dạ Âu Thần.

 

Hàn Minh Thư nghe thấy Tiêu Túc nhắc tới sức khỏe của Dạ Âu Thần, cũng hiểu được cậu ta nói có lý, có dieu…

 

“Được, vậy làm phiền anh rồi.”

 

Lúc Hàn Minh Thư đang do dự, Hàn Thanh đã lên tiếng quyết định thay đổi, “Anh “Không sao, lần này không tiền thì còn lần khác, dù sao về sau cậu ấy còn cơ hội biểu hiện mà, em lo gì chứ?”

 

không ngờ anh ấy liếc một cái là nhìn ra tâm tư của mình, Hàn Mộc Từ thật sự muốn để Dạ Âu Thần để lại ấn tượng tốt trước mặt anh trai mình, chí ít lễ nghĩa cơ bản là cần làm.

 

Thật không ngờ…

 

“Được rồi, anh đi trước đây.”

 

Hàn Thanh gật đầu với Tiêu Túc, sau đó liền chuan bi roi di.

 

Vào lúc này Dạ Âu Thần đi ra, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi đi cùng với mọi người.”

 

Cạch!

 

Tiểu Nhân cũng lao từ phòng ra: “Em, em cũng muốn đi Hàn Minh Thư: “

 

Đây là muốn hành động cùng nhau sao? Cô khựng lại một lát, kéo khỏe môi sau đó hỏi: “Cần phải…

 

Lại thêm một chiếc xe nữa sao?”

 

Trong phòng khách phút chốc trở nên im lặng, gương mặt Hàn Thanh lạnh lùng nói: “Không cần, các người không cần phải đi, làm phiền trợ lí Tiêu tiến tôi đi là được rồi.”

 

Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư vô thức nhìn Tiểu Nhan. Lời nói của anh cô có ý là cũng không cho Tiểu Nhan đi cùng.

 

Sắc mặt của Tiểu Nhan trắng bệch, luống cuống đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đau buồn nhìn về phía Hàn Thanh. Ánh mắt đầy vẻ tủi thân gần như muốn khóc đến nơi, cô ấy cũng muốn đi cùng, nhưng lời này của Hàn Thanh lại giống như là muốn nói với cô ấy vậy.

 

Bản thân muốn đi cùng, có lẽ đã chẳng còn hi vọng rồi. Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Từ thân là con gái cũng có chút không nỡ, nhưng lại không ngờ được Hàn Thanh lại chẳng thèm nhìn cô ấy lấy một cái, chỉ xách hành lí nói: “Đi thôi.”

 

Hàn Thành không quay đầu lại nhìn, dường như ở nơi này căn bản không có thứ gì để anh lưu luyển cả.

 

Tiêu Túc cùng đi phía trước, và thức quay đầu lại nhìn Tiểu Nhan.

 

Cuối cùng anh lặng lẽ thở dài, rồi nhanh chóng bước theo Như thế này cũng tốt, dứt khoát một chút cũng có thể khiến cho Tiểu Nhan sớm bỏ cuộc.

 

Am!

 

Sau khi cánh cửa đóng lại, Tiểu Nhan mới hậu trí hậu giác” lấy lại tinh thần. Đôi mắt cô đỏ hoe muốn đuổi theo, nhưng lại bị Hàn Minh Thư ngăn lại.

 

“Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó.

 

“Thôi đi, đừng đuổi theo nữa.”

 

Nước mắt của Tiểu Nhan cứ thế rơi xuống: “Minh Thư, tại sao chứ?”

 

Tại sao ư?

 

Anh ấy đến việc để cô ấy tiễn đi cũng không cho? Lẽ nào ý muốn nói rằng, cô ấy và Hàn Thanh thật sự không thể nào?

 

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư thật sự không biết phải nói thế nào để an ủi Tiểu Nhận cho phải cả, nếu như có thể, cô cũng muồn chia sẻ một chút những nỗi đau và nỗi buồn thay cho Tiểu Nhan, nhưng cảm xúc này thì căn bản không thể chia sè được.

Bình luận

Truyện đang đọc