Nếu như vừa rồi Thẩm Cửu còn tồn tại một chút ít ảo tưởng, lúc này đã bị lời nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần công kích mà một chút cũng không còn. Sắc mặt của cô trắng bệch, ngón tay vô thức siết chặt lại.
“Tôi… tôi không có nghĩ như thế.”
“Vậy sao? Vậy mặt mày vui sướng đó của cô bày ra cho ai xem? Thẩm Cửu, tôi cảnh cáo cô, bây giờ cô chẳng qua chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, không có nói chuyện.
“Giúp cô, chẳng qua là không muốn để cô làm mất mặt của nhà họ Dạ, hiểu chứ?”
Dạ Âu Thần trước đó còn có chút ấm áp
lúc này đã trở thành người không dung nổi bất kỳ ai vào trong mắt rồi.
Chẳng trách… anh lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Còn nói cái gì mua cả trung tâm thương mại cho cô, thì ra là để ý mặt mũi của nhà họ Dạ mà thôi.
Cô… vậy mà còn vui mừng.
Hiện nay Dạ Âu Thần chính miệng vạch trần, trừ khó chịu ra, Thẩm Cửu không biết còn dư lại điều gì.
Lang An đi theo đằng sau hai người đương nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, anh ta đối với sự lạnh lùng như vậy của Dạ Âu Thần coi lại hơi thắc mắc, anh ta trước nay không biết Dạ Âu Thần là một người để ý danh tiếng của nhà họ Dạ.
Nếu không anh bình thường làm chuyện sẽ không theo ý mình như vậy.
Có điều, lời này đối với con gái mà nói, quả thật có hơi quá rồi.
Rõ ràng cảm xúc trên người của Thẩm Cửu đã hạ xuống không ít, bước chân cũng chậm hơn vài nhịp, Lang An bước tới hỏi: “Cô Thẩm, để tôi đi?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu lúc này mới phản ứng lại, lắc đầu: “Không cần, để tôi.”
Cô nghĩ cái gì, đem bản hợp đồng luôn ôm trong lòng chuyển trả cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần nhướng mày, cười lạnh: “Giở tính đỏng đảnh với tôi?”
Thẩm Cửu có hơi không hiểu: “Cái gì?”
Đối diện với ánh mắt chế giễu của anh, Thẩm Cửu mới hiểu câu nói này của anh có ý gì, cô mím môi, đè trái tim không ổn định xuống. Đôi mắt long lanh ánh nước lại khôi phục dáng vẻ vô tình ban đầu, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi biết anh
đóng kịch, nhưng vẫn phải cảm ơn anh, đóng kịch xong rồi, hợp đồng đương nhiên phải trả cho anh.”
Cô không hề cho rằng Dạ Âu Thần thật sự tặng cho cô cả cái trung tâm thương mại.
Cho dù anh thật sự mua cho cô, Thẩm Cửu cô cũng không cần.
Anh vốn dĩ xem cô là người ham hư vinh mà đối đãi, nếu như lúc này tiếp tục nhận những thứ này, vậy hình ảnh cô ham hư vinh ở trong mắt anh càng thêm sâu không phải sao.
“Thứ Dạ Âu Thần tôi đã cho, không có đạo lý thu hồi.”
Động tác trên tay của Thẩm Cửu khựng lại, môi mím lại nói: “Tôi sẽ không lấy thứ không thuộc về tôi.”
Dạ Âu Thần dường như ngây ra, sau đó đôi mắt âm u nhiều thêm một tia chế giễu,
cười mỉa: “Ô?”
“Tôi biết, ở trong mắt anh tôi là một người phụ nữ bất chấp thủ đoạn, nếu tôi là người như thế, vậy anh không nên cho tôi những thứ này mới đúng, nếu không không phải tôi đạt được mục đích rồi hay sao?”
“Cô gái, khẩu vị của cô nhỏ như vậy sao?”
Thẩm Cửu bị nghẹn, cắn môi nói: “Đương nhiên không có.”
Cô càng chống đối Dạ Âu Thần như vậy, nhìn trông càng chân thực hơn, đối với những thứ rõ ràng muốn, bề ngoài lại luôn biểu lộ vẻ tôi không cần, tôi không có hứng thú, sau đó ở sau lưng lén lút ra tay.
“Cô Thẩm, thứ cậu Dạ chúng tôi đã tặng đi không có đạo lý sẽ nhận lại, cô vẫn là nhận lấy đi.”
Lang An thấy hai người cứ cứng nhắc
không thôi, chỉ đành tốt bụng bước tới nói một câu.
Thẩm Cửu buồn bực trong lòng, cô không muốn để người khác xem thường cô, siết chặt nắm đấm muốn nói cái gì đó.
“Cô tưởng rằng tặng không cho cô sao? Chiếc váy đó 900 triệu, cô cảm thấy không cần trả?”
Nghe thế, Thẩm Cửu hơi há miệng, có ý gì?
Khi Thẩm Cửu còn muốn hỏi tiếp thì bọn họ đã lên xe phía trước, hết cách, Thẩm Cửu chỉ đành đi theo lên xe.
Sau khi lên xe môi của cô mấp máy, Dạ Âu Thần bèn nhắm mắt.
“Trước khi đến nơi không cần đánh thức cậu Dạ, cô Thẩm.” Lang An ngồi ở ghế lái phế có ý tốt nhắc nhở cô một câu.
“…” Bệnh lạ gì vậy!
Thẩm Cửu có hơi bất lực, bản hợp đồng
đó trong tay như nặng nghìn cân, cô nhìn lông mày của Dạ Âu Thần nhíu chặt, dưới đôi mắt hẹp dài có một mảnh màu xanh nhàn nhạt.
Anh chắc không có nghỉ ngơi tốt?
Thẩm Cửu đem lời nói đầy trong bụng đè trở về, cầm bản hợp đồng dựa vào một bên.
Chiếc xe chạy một lúc, cô đột nhiên cũng có hơi buồn ngủ, dựa vào ghế mơ màng ngủ thiếp di.
Khi cô sắp ngủ thì chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Thẩm Cửu mở mắt. “Cô Thẩm, mời.”
Lang An bước xuống xe, thay Thẩm Cửu mở cửa xe.
Thẩm Cửu ngây ngốc liếc nhìn anh ta, quay đầu muốn nhìn Dạ Âu Thần.
“Cô Thẩm, mau xuống xe đi, thời gian của cậu Dạ không nhiều, chỉ còn nửa tiếng nữa là chúng ta đến bữa tiệc.” Thẩm Cửu lúc này mới hiểu mà gật đầu, cúi người bước xuống. Lang An dẫn cô vào trong một cửa hàng.
“Yo, khách quý~” Trong cửa hàng một cô gái ăn mặc thời thượng, vóc dáng cao ráo, đôi mắt phong tình đi tới, nhìn đằng sau Lang An: “Dạ Âu Thần đâu?”
“Cậu Dạ đang nghỉ ngơi, chị Tinh, đây là nhiệm vụ của chị ngày hôm nay.”
Lang An đầy Thẩm Cửu đến trước mặt chị Tinh.
Thẩm Cửu có hơi hoang mang: “Đây là?”
Chị Tinh híp mắt đánh giá Thẩm Cửu một lúc: “Người phụ nữ của Âu Thần? Cậu ta từ khi nào…”
“Chị Tinh, nửa tiếng sau chúng tôi phải tham gia bữa tiệc, cô ấy lấy thân phận trợ lý, nhờ chị nhanh lên một chút~”
“Được, đi theo tôi.”
Thẩm Cửu không dám trì hoãn thời gian, bị chị Tinh dẫn vào trong, Lang An giơ tay lại nhìn thời gian, hy vọng tốc độ của chị Tinh có thể nhanh một chút.
Thẩm Cửu đi theo sau chị Tinh, sau khi đóng cửa lại, Thẩm Cửu mới phát hiện bên trong với bên ngoài vậy mà như hai thế giới.
Chỗ này có thể nói là một phòng để đồ
rất lớn rất lớn, đến đâu cũng lấp lánh phát quang.
“Buộc tóc lên, quần áo giày dép đều cởi hết.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu trợn tròn mắt: “Nhưng bộ váy này vừa mặc.”
Chị Tinh quay lại nhìn cô cười một lúc:
“Chiếc váy này quả thật thích hợp với cô, nhưng không hợp với thân phận của cô tối nay, trợ lý phải mặc chuyên nghiệp một chút.” ˆ
Thẩm Cửu lúc này mới hiểu ra.
“Tôi biết rồi.”
Sau đó ngoan ngoãn trốn sang một bên cởi quần áo, chị Tinh bận trong bận ngoài liếc nhìn Thẩm Cửu, mắt thấy cô vậy mà trốn trong góc che che đậy đậy cởi đồ, khi chạm vào ánh mắt của cô ta, gương mặt trắng nõn của Thẩm Cửu lập tức đỏ bừng, sau đó không dám nhúc nhích.
Ha?
Dạ Âu Thần từ đâu tìm được một cô gái thú vị như vậy?
Thay đồ cũng đỏ mặt, cái này phải thuần tình cỡ nào?
Chị Tinh sắp xếp một lát, đưa một chiếc áo khoác màu trắng cho cô.
“Mặc cái này.” “Hừm, được.” Thẩm Cửu vội vàng đưa
tay cần lấy, sau đó xoay người ngoan ngoãn mặc vào.
Chị Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lúc, đột nhiên nhếch môi hỏi: “Có quan hệ bạn trai bạn gái với Âu Thần?”
Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu đột nhiên khựng lại, sau đó cắn môi dưới khẽ lắc đầu.
“Không phải? Vậy cậu ta đang theo đuổi cô sao?”
Thẩm Cửu nhíu mày, vừa muốn mở miệng giải thích quan hệ của hai người.
“Được rồi, thật ra cô không cần nói tôi cũng biết, Âu Thần lần đầu tiên dẫn phụ nữ đến chỗ tôi.”
“Chị Tỉnh, chị hiểu lầm rồi, tôi chỉ là trợ lý của anh ta.”