TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Biểu tình cười như không cười của Lục Chiêu khiến Thẩm Cửu cảm thấy có hơi ngại ngùng, trong đầu cứ xuất hiện chuyện xảy ra tối nay ở bên ngoài sảnh tiệc giữa anh ta và cô gái đó.

“Cảm ơn Lục tổng, thật sự không cần.” Thẩm Cửu khách khí từ chối anh ta.

Lục Chiêu híp đôi mắt hẹp dài lại: “Cô biết tôi?”

“Hừm… Tập đoàn Lục Thị nổi tiếng như vậy, dám hỏi mấy ai không biết Lục tổng chứ?”

Lục Chiêu đột nhiên dựa vào cửa xe cần thận nhìn cô: “Ồ, cô đang khóc?”

Câu hỏi bất ngờ này khiến Thẩm Cửu sững người, sau đó lắc đầu: “Không có.”

Lục Chiêu nhếch môi cười: “Phụ nữ ấy

mà, nhu nhược một chút sẽ có người thương. Người vừa rồi trốn sau gốc cây là cô phải không?”

Sắc mặt của Thẩm Cửu thay đổi, không nói chuyện.

Mắt của cô hơi đỏ, đôi mắt lại tràn ngập sự quật cường, nhìn qua chính là một người không biết nói dối.

Ha, bởi vì không biết nói dối, cho nên chọn trầm mặc sao?”

Thú vị.

“Tôi thấy Dạ Âu Thần vứt cô lại cho đi bộ rồi, như thế nào, có cần suy nghĩ lên xe của tôi không?”

Nói đến đây, tay của Lục Chiêu đưa ra, dần dần rơi vào bả vai của cô.

Thẩm Cửu theo phản xạ lùi lại phía sau, tránh né sự đụng chạm của Lục Chiêu, tay của Lục Chiêu rơi vào trong khoảng không một lát, sau đó lại cười: “Tính toán

như vậy làm gì? Anh ta không đưa cô về thì tôi đưa cô về không được sao?”

Nói xong, Lục Chiêu lại bước mấy bước về phía trước, Thẩm Cửu bị dọa lùi lại sau.

“Bao nhiêu cô gái đều muốn dính lấy tôi, nhìn cách ăn mặc của cô và thái độ của Dạ Âu Thần đối với cô, cô chắc cũng không tính là gì của anh ta, theo tôi tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi.”

Thẩm Cửu mặc kệ anh ta nói gì, chỉ không để anh ta chạm vào mình.

Lục Chiêu là người như thế nào, Thẩm Cửu hiểu quá rõ ràng rồi, nếu như cô biểu hiện ra cho dù chỉ là một chút do dự, có thể sẽ bị Lục Chiêu nhìn thấy.

“Đừng như vậy, tôi biết cô không giống như bọn họ.”

Nói xong, Lục Chiêu cường thế bước tới giữ chặt bả vai của cô, Thẩm Cửu không tránh được, sắc mặt bị dọa sợ mà lập tức

thay đổi: “Lục tổng, xin anh tự trọng

“Tự trọng là cái gì? Dạ Âu Thần cũng không quan tâm cô, đi theo tôi có gì không tốt?”

Phụ nữ muốn bò lên giường của Lục Chiêu rất nhiều, nhiều đến mức Lục Chiêu không đếm nổi, nhưng thái độ của Thẩm Cửu lại khiến Lục Chiêu cảm thấy muốn thử. Anh ngược lại muốn xem thử, người bên cạnh Dạ Âu Thần có phải cũng sẽ nghiêng về mình hay không.

Thật ra ở trong tối cũng đấu đá với Dạ Âu Thần.

“Buông tôi ra”

Sắc mặt của Thẩm Cửu bị dọa đến mức trắng bệch, đẩy lồng ngực của anh ta: “Mục tiêu của Lục tổng không phải luôn là danh môn tiểu thư hay sao? Tôi chỉ là trợ lý của cậu Dạ, xin anh đừng như vậy!”

Suy cho cùng là đối tượng Dạ Thị muốn

hợp tác, cho nên Thẩm Cửu không dám đối với anh ta thế nào cả.

“Ổ? Cô hiểu tôi như vậy, xem ra đã điều tra qua tôi rồi, hứng thú không?” Lục Chiêu đè thấp giọng, từ từ tiến sát cô.

Thẩm Cửu mở to mắt, dùng sức đầy anh ta ra, nhưng sức căn bản không lại với anh ta, cuối cùng chọc giận Lục Chiêu, anh trở mặt nói: “Tôi ghét nhất người khác phản kháng tôi, cô có cần suy nghĩ cho kỹ không? Tôi có thể sẽ dịu dàng một chút?”

“Lục tổng, tôi vẫn là câu nói đó, xin anh tự trọng, nếu như anh tiếp tục không buông tay thì tôi không khách khí nữa.”

Thẩm Cửu luôn đang nhường nhịn, nhưng không đại biểu cô thật sự dễ bắt nạt như vậy!

Lục Chiêu cười híp mắt nhìn cô: “Cô dám đắc tội với tôi? Đừng quên Lục Thị và Dạ Thị mấy ngày nữa còn có một cuộc hợp tác.”

Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Cửu tái đi: “Cuộc hợp tác này liên quan đến lợi ích công ty anh, anh muốn đánh mất?”

“Sai.” Lục Chiêu tăng thêm lực đạo: “Là liên quan đến tương lai của cô, cô đoán nếu như tôi từ chối hợp tác, hơn nữa tìm cô gây rắc rối, công ty có quy trách nhiệm về cho cô không?”

“Anh!” Thẩm Cửu cắn môi dưới: “Bỉ ổi!”



“Vậy cô suy nghĩ đi, muốn cùng người bỉ ổi như tôi cùng đi ăn tối không?”

“Không thể!” “Không bằng lòng, vậy tôi chỉ có thể…” Bụp!

Lời của Lục Chiêu còn chưa nói xong, một cước lăng lệ vụt qua bắp chân của anh ta, Lục Chiêu không có phản ứng kịp, khuyu xuống trước mặt Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu mở to mắt, không dám tin đưa tay che miệng của mình lại.

“Lục tổng hành lễ lớn như vậy, là muốn cầu xin trợ lý của tôi hợp tác với công ty của anh sao?”

Một giọng nói lạnh lùng lại quen thuộc vang lên, Thẩm Cửu giật mình nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Khi phát hiện Dạ Âu Thần đã rời khỏi không biết từ bao giờ đã quay lại, lúc này ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lục Chiêu nửa quỳ trên mặt đất, Lang An đứng ở đẳng sau anh, mặt mày đanh lại, nhìn chằm chằm Lục Chiêu.

Bọn họ… sao lại… quay lại rồi? Không phải… đã đi rồi sao?

Khóe môi của Dạ Âu Thần nhếch lên lộ ra nụ cười khát máu, cười lạnh thành tiếng: “Đáng tiếc, cho dù anh quỳ xuống cầu xin trợ lý của tôi, Dạ Thị cũng không muốn hợp tác với công ty hạng ba như Lục Thị.”

Bụp bụp bụp!

Câu nói này giống như tiếng chuông, nặng nề gõ vào đáy lòng của Thẩm Cửu.

Nếu như nói Dạ Âu Thần vô tình, nhưng mỗi chuyện anh làm, lại đang bảo vệ cô.

Ít nhất, ở trước mặt người khác. Anh là đang bảo vệ cô!

Không biết tại sao, nước mắt của Thẩm Cửu vừa mới biến mất, lúc này lại lăn xuống, mũi có hơi cay cay.

Cô lớn như vậy rồi, trước nay chưa từng có ai giống như Dạ Âu Thần ba lần bảy lượt ra mặt giúp cô như vậy cả.

Khoảnh khắc Lục Chiêu quỳ xuống, cộng thêm sự chế giễu của Dạ Âu Thần, sắc mặt của anh bỗng chốc trở nên xanh mét, muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện một cước lại lăng lệ không chịu được, đau đến mức anh ta nửa ngày cũng không đứng lên được.

Lục Chiêu không biết ai đạp anh, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn, anh đương nhiên coi Lang An là người ra tay.

Mấy cả nửa ngày Lục Chiêu mới đứng dậy được, cười lạnh lau đi mồ hôi lạnh trên trán: “Cậu Dạ thật sự cuồng vọng, cuộc hợp tác này quan trọng như vậy, không biết ông cụ Dạ liệu có để mặc anh như vậy không?”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần sắc lạnh: “Vậy thì thử xem.”

“Ra tay vì một trợ lý, Dạ Âu Thần, tôi đợi anh đến cầu xin tôi.”

Lục Chiêu đột nhiên trừng mắt với anh, sau đó cà tưng ngồi vào trong xe rời đi.

Hiện trường chỉ còn ba người.

Thẩm Cửu đứng ở đó, đầu óc vẫn trong trạng thái đơ, cô thế nào cũng không ngờ bọn họ sẽ đối đầu như thế.

Lang An đẩy Dạ Âu Thần đi về một phía,

Thẩm Cửu còn đứng ở đó không nhúc nhích, một lúc sau, người trước mặt đột nhiên dừng lại, giọng nói u ám Dạ Âu Thần giống như từ địa ngục truyền đến.

Thẩm Cửu đột nhiên phản ứng lại, rảo bước di tới.

Sau khi lên, Thẩm Cửu tự giác biết sai, chỉ có thể cúi đầu mãi.

Nhiệt độ trong xe giống như nam cực, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, bảo gồm cả tài xế và Lang An, cố gắng không coi mình thành người.

“Cô là đầu gỗ sao? Không biết trốn?” Thẩm Cửu cắn môi dưới, mồ hôi lạnh toát đầy trán của cô: “Tôi…”

“Hay là nói, muốn đi thuê phòng với anh ta?”

Cái gì?

Lời nói quá đáng kích thích Thẩm Cửu ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mang theo

tia phẫn nộ không hề e ngại mà nhìn vào đôi mắt sâu thẳm âm u của Dạ Âu Thần, cô cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái nhợt, khiến Dạ Âu Thần nhớ đến một màn nhìn thấy trước đó.

Cơ thể nhỏ bé đó bị Lục Chiêu khóa chặt, dựa rất sát.

“Dạ Âu Thần, anh không cần… ưm.”

Lời của Thẩm Cửu vừa nói ra khỏi miệng, sau này bị giữ chặt, trước mặt tối lại.

Bình luận

Truyện đang đọc