Hai bố con Lục Khải Vũ lập tức quay người liền thấy mặt của Mạc Hân Hy tái nhợt, tức giận trừng mắt với bọn họ.
“Vợ à, em, không phải em ở cùng Nhị Bảo ư?” Lục Khải Vũ lại càng hoảng sợ.
Mạc Hân Hy bước hai ba bước tới trước mặt anh: “Lục Khải Vũ, em muốn nghe nói sự thật, tại sao Ngũ Bảo lại trúng độc, trúng độc lúc nào, vì sao em không biết?”
Cô liên tiếp chất vấn, làm cho Lục Khải Vũ không biết trả lời như thế nào.
Anh tranh thủ thời gian giữ chặt tay của cô: “Vợ à, em nghe anh giải thích.
Lúc Ngũ Bảo bị Long Minh Huệ bắt cóc, đã bị cô ta hạ độc, là một loại độc mãn tính.
Lúc ấy em bị thương, anh sợ kích thích đến em vì vậy mới gạt em”
Thời gian trước Tam Bảo cứ nghiên cứu thuốc giải, thế nhưng thuốc.
giải mà nó nghiên cứu chỉ có thể duy trì được một tuần, hôm nay ở trong trường học Ngũ Bảo vận động quá mức, bởi vậy mới bị té xỉu.”
Lục Khải Vũ nói ngắn gọn, đơn giải giải thích chuyện đã xảy ra với Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy đứng ở đó cả buổi không nói gì.
Thì ra Ngũ Bảo bị trúng độc nhiều ngày như vậy người mẹ này lại không có phát hiện, cô thật là sơ suất.
Nếu như, Ngũ Bảo có mệnh hệ gì, cô nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.
Nước mắt Mạc Hân Hy chảy dài xuống hai má, cô ngẩng đầu nghẹn ngào nói: “vậy, sự việc hôm nay Ngũ Bảo có gặp nguy hiểm không?”
Nghe xong lời của bà, Lúc Khải Vũ trầm mặc, nói thật anh không phải là bác sĩ, không dám cam đoan.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, hai vợ chồng cùng Vũ Tuấn lập tức tiến lên.
“Bác sĩ, con của tôi thế nào rồi?” Mạc Hân Hy sốt ruột hỏi.
Bác sĩ trừng mắt liếc cô: “Cô là mẹ của cậu ta?”
“Đúng vậy, tôi là mẹ của nó” Lòng Mạc Hân Hy nóng như lửa đốt, tay không kiềm chế được lại run lên.
“Cô Chăm sóc con như thế nào vậy, cậu ấy không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, cứ tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ không còn cái mạng”
Bệnh viện này gần với Nguyệt Chỉ tiểu khu nhất, nhưng chẳng qua chỉ là bệnh viện thường, bởi vậy các bác sĩ không có phát hiện chuyện Tấn Khang bị trúng độc.
“Vậy bây giờ con trai của tôi thế nào?” Lục Khải Vũ nhịn không được hỏi.
“Đã được truyền dung dịch dinh dưỡng, hiện tại người đã tỉnh, các người làm bố làm mẹ sau này phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, chăm sóc cậu ấy, bây giờ là lúc cậu ấy đang lớn”
Bác sĩ nhịn không được lại chỉ trích họ vài câu.
Rất nhanh, Ngũ Bảo đã được ý tá đẩy ra.
Cậu đã tỉnh, tuy nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tiều tụy như cũ.
“Bảo bối, bây giờ con cảm thấy thế nào?” Mạc Hân Hy bổ nhào qua nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé kia.
Tấn Khang nhìn thấy cô, nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, duỗi bàn tay nhỏ bé ra xoa xoa tay cô: “Mẹ, con không sao mà, chỉ là bệnh của chứng kén ăn thôi.
Mẹ không nên lo lắng”
Nhìn thấy con trai như vậy mà vẫn còn an ủi mình, Mạc Hân Hy không thể nhịn được nữa khóc lên: “Ngũ Bảo, con đừng nói, mẹ biết.
Cái gì mẹ cũng biết, bảo bối của mẹ, là do mẹ không tốt, để cho con chịu khổ”
Thấy tâm trạng của cô có chút kích động, Lục Khải Vũ vội vàng giữ chặt cô: “Vợ à em đừng lo lắng, anh đã sử dụng tập đoàn nhà họ Lục, chuyên tâm, dốc tất cả lực lượng của tập đoàn Long Uy để tìm nhà nghiên cứu Vương Kỳ, Ngũ Bảo nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”.