Mạc Vũ Lý vội vàng chạy ra, vẫy đại một cái taxi.
“Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước”.
Nhưng mà cả Mạc Hân Hy và Mạc Vũ Lý đều không phát hiện, bên đường còn có một chiếc xe con màu đen khác đang đậu.
Chỗ ngồi phía sau của chiếc xe hơi có một người phụ nữ đang ngồi, nhìn hai người bọn họ một trước một sau rời khỏi khu phố.
Ánh mắt âm trầm.
“Cô Ba, tiếp theo chúng ta làm gì? Đi tìm Hàn Hữu hay đi theo bọn họ?”
Cô gái này chính là con gái thứ 3 nhà Mộ Dung, Mộ Dung Lãnh Nhu.
Chị của cô ta, Mộ Dung Lãnh Nguyệt, vào đúng đêm trước ngày cưới đã tự sát, chồng sắp cưới của cô ta cũng mất tích theo.
Mộ Dung Lãnh Nhu cho người điều tra suốt một thời gian dài, mới tra ra, người đàn ông kia thế mà lại có một người em trai đang làm giáo viện dạy nhạc ở Hà Thành.
Càng thú vị là, người đàn ông suýt chút nữa kết hôn với chị gái cô ta tên là Hàn Tá, mà em trai của anh ta Hàn Hữu từng có thời gian yêu đương với bạn thân của anh trai mình Mạc Tình.
Thế nên, cô ta quyết định đến gặp Hàn Hữu.
Nhưng không ngờ vừa đến cái khu cũ nát này đã thấy được một cảnh như vậy.
Thằng nhỏ kia Mộ Dung Lãnh Nhu nhìn một cái là nhận ra ngay.
Nó chính là con riêng bên ngoài của anh trai cô, hiện giờ đang là tiểu hồ ly nổi tiếng tiếng khắp mạng xã hội, Mạc Vũ Lý.
Nhưng mà, nó đến đây làm gì?
Còn có, người vừa này là ai?
Quả nhiên, Mộ Dung Lãnh Nhu khẽ cau mày.
“Bọn họ đến Hà Thành làm gì?”
“Cô Ba, tôi cảm thấy chuyện Mạc Vũ Lý xuất hiện ở đây rất bất thường.
Sẽ không phải là cậu cả cũng cảm thấy chuyện xảy ra 3 năm trước có vấn đề, cố tình làm có anh em Mạc Tình đến đây điều tra đấy chứ?” Trên mặt Thạch Thiên Bằng lộ ra một tia lo lắng.
Mộ Dung Lãnh Nhu liếc anh ta một cái, kiên quyết hạ mệnh lệnh: “Đuổi kịp Mạc Vũ Lý, xem rốt cuộc nó định làm cái gì?”
Lái xe phía trước nhận được lệnh, lập tức khởi động xe, bám theo.
Trên xe taxi.
Tài xế nhìn Mạc Vũ Lý, khó hiểu hỏi: “Phía trước là người nhà cháu à”
Mạc Vũ Lý không nghĩ tới một tài xế taxi thôi mà cũng nhiều chuyện như vậy, thuận miệng đáp: “Là mẹ cháu.
Mẹ cháu với cha cháu ly hôn rồi, không cần cháu nữa.
Cháu muốn đuổi kịp mẹ, để mẹ ôm cháu một chút”
Quả nhiên, vừa nghe cậu nói như vậy, tài xế liền ra vẻ đồng tình.
“Vậy cháu ngồi cẩn thận nhé, yên tâm, chú là tài xế lão làng rồi, tuyệt đối không để mất dấu đâu”
Mười phút sau, chiếc xe màu đen có rèm che phía trước lái đến trước cổng một công trường thi công sắp hoàn thành.
Từ trên xe, mấy người đàn ông cao lớn cùng Mạc Hân Hy bước xuống, vác bao tải chứa Hoàng Bảo Mai vào trong công trường..