Người cảnh sát dẫn đầu quay người ra lệnh cho cấp dưới: “Đội Một bắt người đem về cục cảnh sát, còn đội Hai và đội Ba đi theo tôi tới nhà lớn nhà họ Long, hôm nay phải dẫn Long Minh Huệ đi.”
Sau đó, cảnh sát lên xe nói với Long Uy: “Anh hãy dẫn đường, đây là cơ hội lập công đấy”
Long Uy vẫn luôn cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh ta.
Não anh ta như một thước phim chiếu cảnh hồi nhỏ của mình và chị gái.
Tất cả bi kịch đều bắt đầu từ khi bọn họ trở thành người nhà họ Long Núi Thanh Khê, nhà lớn nhà họ Long.
Lúc này đã vào đầu thu, sau nhà lớn nhà họ Long có một cây phong bắt đầu thay lá đỏ.
Sở Thần Dật ngồi trên xe lăn, tay cầm bút vẽ, mặt lạnh tựa như đang suy ngẫm điều gì.
Khi đi tới, anh ta cố ý thả chậm tốc độ nên nghe được cuộc đối thoại giữa Long Minh Huệ và Long Uy.
Long Minh Huệ giao Liễu Thanh Y cho Long Mạnh, dùng đầu gối cũng có thể đoán được kết quả Cùng là phụ nữ với nhau, cô ấy làm thế cũng quá độc ác.
Anh ta yêu cô ấy nhưng không thể nhìn cô ấy vì báo thù mà rơi vào vực thảm tội lỗi không thể quay đầu.
Nghĩ như vậy, Sở Thần Dật đứng dậy, chống gậy đi ra sân.
“Cậu Dật muốn đi đâu ạ?” Vệ sĩ ngăn anh ta lại.
Sở Thần Dật ngẩng đầu, ánh mắt rét buốt: “Sao nào, tôi là tù nhân của các anh sao? Đi gặp cô chủ của mấy người không được à?”
Với khuôn mặt cộng thêm ánh mắt anh ta như vậy cũng khiến vệ sĩ rùng mình, đành lùi về sau hai bước.
Sở Thần Dật từ từ đi đến trước mặt bọn họ.
Trước cửa phòng khách nhà họ Long, kể từ khi Long Minh Huệ nghe được tin Long Mạnh đến nhà máy hóa chất thì cô ta ngước đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trời mùa thu vẫn luôn trong xanh và cao vời vợi đến thế.
Cô ta nhắm mắt và vươn tay ra để cảm nhận cái nắng ấm áp.
“Long Uy à, em có trách chị quá nhẫn tâm không.
Năm đó, bố và mẹ của em đã dùng cách tàn nhẫn như vậy để giết chết con chị”
“Chẳng qua chị chỉ dùng cách tương tự như bọn họ lên người em muốn bảo vệ mà thôi”
“Chị chỉ sắp xếp một mình Long Mạnh là đã nể tình chị em giữa chúng ta rồi.
Em đừng trách chị”
Dứt lời, cô ta điều khiển xe lăn điện đi lên trước một chút để ánh nằng có thể len qua tán lá rọi lên mặt mình.
“Sở Thần Dật à, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ đi du lịch châu Âu, ẩn cư trong một trấn nhỏ lãng mạn nên thơ nhé.”
Dưới ánh mặt trời, cô ta nở nụ cười tỉnh khôi.
“Thưa cô chủ, Lục Khải Vũ đã phát hiện thứ chúng ta đưa cho anh ta không phải thuốc giải.
Anh ta đang dồn toàn lực đánh trả chúng ta” Lưu Cảm Đông đứng phía sau lưng Long Minh Huệ nhắc nhở cô ta.
“Đánh trả chúng ta ư? Ha ha, chẳng mấy chốc, cảnh sát sẽ điều tra chuyện hỏa hoạn ở khách sạn Long Thanh có liên quan đến anh ta, đến lúc đó sẽ bị bố con Ngô Duy Khánh làm bận sứt đầu mẻ trán thì còn thời gian đâu mà đối phó chúng ta hả?”
Cô ta cười đắc ý, vừa nhìn thấy người đang bước chậm rãi từ xa thì tiếng cười im bặt.
“Sở Thần Dật? Không phải anh đang vẽ tranh sau nhà ư?”
Vẻ mặt cô ta hơi hốt hoảng.
Sở Thần Dật bước từng bước đi đến trước mặt cô ta: “Em đưa cho Lục Khải Vũ thuốc giả sao?”
“Không, không, anh nghe lầm rồi!” Cô ta muốn giải thích nhưng đối mặt với Sở Thần Dật thì trong đầu rỗng tuếch.
“Long Thiên chỉ mới bảy tuổi, Hữu Sinh cũng bảy tuổi, bọn nhỏ đều là những đứa trẻ vô tội, tại sao em lại độc ác như vậy? Tại sao thế Long Minh Huệ?” Sở Thần Dật nhìn cô ta với ánh mắt lạ lẫm, xa cách.
“Sở Thần Dật à, không phải như vậy, anh nghe em giải thích” Long Minh Huệ vội vàng điều khiển xe lăn điện chạy lên trước, kéo tay Sở Thần Dật..