9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mạc Minh Húc kể hết mọi chuyện cho anh nghe trong điện thoại.

“Bố ơi, Long Thiên đã gọi cho chị Tô Cẩm, có lẽ chẳng bao lâu nữa chị ấy sẽ đến bệnh viện trông coi mẹ, nên bố mau trở về nhé! Bây giờ mọi người vẫn chưa tìm thấy Long Anh Vũ”
Hiện tại cũng chỉ có Tô Cẩm hoàn toàn mù mờ, nếu để dì hai hay bà đi chăm sóc mẹ thì sẽ dễ bị lộ.

Vậy nên, cậu bé mới thảo luận với Long Thiên để Tô Cẩm đến chăm sóc mẹ.

“Được rồi, mọi người ở nhà chờ bố, bố sẽ quay về ngay” Lục Khải Vũ cảm giác huyết áp mình đang tăng cao, cơn giận xâm chiếm đầu óc khiến anh sắp không thể kiểm soát bản thân.

Long Anh Vũ dựa vào cái gì mà dám cướp Tứ Bảo của anh hả!

“Dạ bố, bây giờ mọi người sẽ về chung cư Ánh Trăng đợi bố nhé!”
Nói xong, Mạc Minh Húc cúp máy.

Lục Khải Vũ trở lại phòng bệnh, vừa hay Tô Cẩm cũng đã tới.

“Công ty tôi có việc gấp cần xử lí nên làm phiền cô một lát” Lúc này, tâm trạng của anh đã khá hơn khi nấy, nói chuyện khách sáo với Tô Cẩm.

“Không sao đâu Chủ tịch Lục, dù sao tôi đang rảnh, vừa hay có thể đến thăm bà chủ Lục”
Lục Khải Vũ gật đầu: “Được, vậy tôi không vào nữa, cô nhớ nói giúp tôi”
Trong lòng anh vẫn còn rất tức giận, nếu đi vào thì với sự thông minh và nhạy cảm của Mạc Hân Hy thì cô sẽ phát hiện.


Cơ thể của cô trong quá trình hồi phục, không thể “Được rồi, tôi sẽ giải thích với bà chủ Lục, Chủ tịch Lục mau đi đi!”
Nhìn thấy bóng lưng gấp gáp của Lục Khải ‘Vũ, Tô Cẩm lẳng lặng thở dài, có nhiều tiền thì chưa chắc đã khỏe.

Lục Khải Vũ rời khỏi bệnh viện, lái xe hướng thắng về chung cư Ánh Trăng.


Mộc Lam chỉ Triệu Hồng ngồi kế bên, khó hiểu hỏi “Đó là vì anh ta Trên đường trở về, anh suy nghĩ cẩn thận về chuyện xảy ra hai ngày gần đây, trong tay Long Anh Vũ có bản báo cáo của bên ngành chức năng, chỉ có cách duy nhất chính là lấy tóc hoặc máu của anh mới có.

Nhưng gần đây anh không làm kiểm tra sức khỏe hay lấy máu, vì thế cũng chỉ có tóc.

Anh chợt nhớ ngày đó lúc anh rời khỏi bệnh viện thì ở hành lang khoa cấp cứu có tóc của bố, một người phụ nữ mượn cớ lau vết bẩn trên người anh, chắc chản kẻ đó nhân cơ hội trộm tóc.

Lúc ấy, anh có cảm giác da đầu nhói đau nhưng không nghĩ nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc