Nói đến đây, chuyện ngày hôm đó xuất hiện một cách rõ nét ở trước mặt Mạc Hân Hy, trái tim cô đau đớn khó nhịn, trước mắt tối sầm lại, cả người đổ về phía trước.
Long Thiên cùng với Mạc Minh Húc nhanh tay nhanh mắt, dùng lực đỡ cô lại.
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ ơi?” Mạc Minh Húc hoảng hốt lo sợ kêu gào.
Long Thiên cùng với Long Bách cũng bị dọa cho hoảng sợ.
“Chuyện này là sao vậy?” Liễu Thanh Y là người đầu tiên đi ra.
Tô Cẩm cùng với vợ của Dương Ngọc Cương cũng đi qua.
“Mẹ của em mệt muốn chết rồi.
Nhanh chóng đỡ cô ấy đến giường nằm đi, Hôm qua mới ở trong kho lạnh ngây người lâu như vậy, cơ thể này vẫn còn chưa bình phục, hôm nay lại cậy mạnh mà đi làm biết bao nhiêu việc như thế.
Không mệt đến bất tỉnh mới là lạ đó!”
Liễu Thanh Y đau lòng mà phàn nàn.
Nói xong, mấy người lớn cẩn thận đỡ Mạc Hân Hy trở về phòng ngủ chính của căn phòng một nghìn sáu trăm linh một.
“Đại Bảo, bố của cháu vẫn chưa trở về sao?” Liễu Thanh Y xem giờ đã hơn mười giờ đêm rồi, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi hay sao?”
Mạc Minh Húc lắc đầu: “Cháu cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa? Có điều dì yên tâm đi ạ, tối hôm nay cháu sẽ ngủ bên mẹ, chăm sóc cho mẹ”
Liễu Thanh Y muốn tự mình đến để chăm sóc, nhưng mà không biết phải làm sao, cô ta vừa ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trong phòng ngủ của Mạc Hân Hy liền muốn nôn.
Cuối cùng cô chỉ đành vỗ vai Mạc Minh Húc: “Đợi mẹ của cháu tỉnh rồi để cho cô ấy uống thuốc ở đầu giường nhé.
Có chuyện gì cứ trực tiếp gọi dì nhé”
Nói xong, cô ta cùng với Tô Cẩm chuẩn bị trở về phòng đối diện.
Chẳng qua là vừa đi đến cửa, cô nhìn Long Thiên với Long Bách vẫn luôn đứng ở cửa phòng ngủ của Mạc Hân Hy, không có một chút suy nghĩ muốn rời đi, cô ta liền nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, hai em không đi sao?”
Long Thiên liếc nhìn cô ta một cái: “Hai chị đi về trước đi, em với Long Bách đợi một lúc nữa sẽ về sau.”
“Vậy được rồi” Tô Cẩm muốn nói gì đấy, Liễu Thanh Y lại kéo cô ta đi, ý bảo cô ta đừng nói gì.
Để cho hai đứa nhóc nhìn một cái cũng được, nhìn thấy mẹ của hai đứa bởi vì hai đứa mà đã bỏ ra biết bao nhiêu, như vậy không chừng cũng khiến cho nỗi thù hận trong lòng bọn chúng sẽ tiêu trừ đi, nói không chừng sẽ sớm thừa nhận Mạc Hân Hy thôi.
Sau khi mấy người lớn đi hết, Long Thiên kéo Long Bách đi đến trước giường, lẳng lặng nhìn chăm chảm người phụ nữ trên giường gương mặt trằng bệch, hẳn là đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Cô vừa nấy nó rằng lúc cô sinh ra bọn họ bị người ta trói vào.
Lời này là có ý gì?
Nếu như đã mang thai rồi, còn là đa thai, tại sao bố lại không biết, tại sao bọn họ lại tách ra?
Không lẽ cho tới bây giờ mẹ thật sự không hề vứt bỏ bọn họ sao?
Nghĩ đến đây, cậu ta kéo Long Bách ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Minh Húc: “Sự việc năm đó cậu có biết không? Tại sao cô ấy mang thai chúng ta, lúc sinh chúng ta ra lại bị người khác dùng dây xích sắt trói lại?”
Sau khi hỏi xong, cậu ta lại nhìn chằm chãm Mạc Hân Hy, nếu như những việc này đều là sự thật, vậy thì cô năm đó nhất định đã chịu không ít khổ!.