Phạm Ngô Tam chính là người đàn ông giở trò bịp bợm mà Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đã gặp khi ăn cơm ở quán ăn vào tối hôm qua.
“Phạm Ngô Tam, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ.” Lục Khải Vũ lạnh lùng cười.
“Bọn mày, bọn mày muốn làm gì? Tao nói cho bọn mày biết, đây là thôn Hương Lúa, tao không sợ bọn mày đâu.” Lúc mới nhìn thấy Lục Khải Vũ thì gã ta nhớ tới sức mạnh đáng sợ của anh, trong lòng gã ta có chút sợ hãi. Nhưng mà gã ta lại nghĩ, đây là nhà của mình, đối phương chỉ là người đến từ bên ngoài mà thôi, gã lại tỏ ra phách lối ngạo mạn như cũ.
“Thế cơ à?” Lục Khải Vũ nheo mắt lại, đưa tay nắm lấy cổ gã ta: “Đứa bé ở đâu?”
Phạm Ngô Tam hoảng sợ nói: “Cái gì? Đứa bé nào?”
“Chính là đứa bé mà mày đã mua cách đây bảy năm, bây giờ đứa bé đó đang ở đâu?”
Tên lưu manh vô lại này, uống rượu say rồi nổi điên lên, không biết gã đã đánh đập, ngược đãi đứa bé thế nào đây. Tứ Bảo còn chưa đến bảy tuổi, những năm qua không biết đã sống ra sao nữa.
Tưởng tượng đến cảnh đó, trong lòng Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ như bị dao cắt, đau đến nỗi không thở nổi.
Con người Phạm Ngô Tam đảo qua đảo lại, gã ta nhớ lại xuất thân của đứa bé rồi hiểu ra ngay. Hai người này đến để tìm đứa bé, có thể bọn chúng là bố mẹ ruột của nó.
Sau đó, Phạm Ngô Tam nhìn thấy Tôn Hữu Tài ở cách đó không xa, trong phút chốc không còn sợ hãi nữa.
“Chú Tôn, Chú Tôn, mau tới cứu tôi, bọn chúng là ai vậy? Bọn chúng muốn giết tôi!” Gã ta làm ra vẻ cái gì cũng không biết, quay về phía Tôn Hữu Tài mà khóc lóc. Tôn Hữu Tài và bố của Phạm Ngô Tam là bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mặc dù trong lòng cảm thấy tức giận nhưng nhìn thấy Lục Khải Vũ nắm lấy cổ Phạm Ngô Tam thì cũng sợ xảy ra chuyện bất trắc, vội vàng đi tới khuyên bảo.
“Khải Vũ, cháu đừng xúc động, tìm đứa bé quan trọng hơn!”
Lúc này Lục Khải Vũ mới trừng Phạm Ngô Tam một cái, không cam lòng mà thả tay ra.
Phạm Ngô Tam đưa tay xoa xoa cổ, họ khan hai tiếng rồi mới nói: “Mấy người là ai?” Tôn Hữu Tài đến trước mặt Phạm Ngô Tam, kéo gã ta qua một bên rồi nói nhỏ: “Bọn họ là bố mẹ ruột của Hữu
Sinh, tới để tìm nó.”
Hữu Sinh là đứa bé mà Phạm Ngô Tam đã mua về cách đây bảy năm, năm nay gần bảy tuổi.
Phạm Ngô Tam vừa nghe thì gạt hằng tay của tôn Hữu Tài ra, quay về phía mấy người Lục Khải Vũ mà gào lên: “Chúng nói Hữu Sinh là con của chúng thì là vậy sao? Chứng cứ đâu? Hơn nữa tôi đã tốn công tổn sức nuôi dưỡng suốt bảy năm, dựa vào đâu mà bọn họ nói muốn mang đi là mang đi? Muốn gặp đứa bé à? Không có cửa đâu!”
Lục Khải Vũ nghiêm mặt lại đi về phía trước từng bước: “Mày muốn điều kiện gì thì mới chịu buông tha cho nó?”
Phạm Ngô Tam bị dọa lui về phía sau từng bước, cẩn thận đánh giá Lục Khải Vũ và Mạc Hy mới nói: “Một mình tạo không quyết định được, đợi vợ tao về bàn bạc lại rồi nói cho mấy người biết sau.”
Lòng dạ của gã ta thâm hiểm, nhìn thấy cách ăn mặc và khí chất của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy, anh ta lo lắng không biết mình nên đòi bao nhiêu tiền cho mát lòng mát dạ, sợ đòi quá ít sẽ uổng phí nên muốn kéo dài thời gian, đi hỏi thăm một phen.
“Đứa bé đầu? Chúng tôi muốn gặp mặt đứa bé trước.” Mạc Hân Hy đưa ra yêu cầu.
“Nó bị mẹ đưa đi rồi, có lẽ là về nhà ngoại, mấy người chờ ở đây, tao đi đón hai mẹ con họ về đây, đến tối ngày mai tao sẽ cho bọn mày một câu trả lời.” Phạm Ngô Tam vừa cúi đầu suy nghĩ vừa nói.
“Nhà ngoại của đứa bé ở chỗ nào? Bọn tao có xe, bây giờ sẽ đi.” Lục Khải Vũ không muốn nhượng bộ.
Cái tên Phạm Ngô Tam này là du côn vô lại, lời của gã ta không thể nào tin được, có thể nhìn thấy đứa bé sớm ngày nào, anh và Mạc Hân Hy mới yên tâm ngày đó.
“Xe?” Hai mắt của Phạm Ngô Tam sáng lên, nhưng sau đó sửa lời ngay lập tức: “Có xe cũng không thể dùng được, nhà của mẹ đứa bé ở trên núi, cần đi lên rất nhiều bậc thang, xe không thể nào lên đó được.”
“Nếu đã vậy, chúng tôi không cần đi xe, đi bộ với anh là được.” Mạc Hân Hy nói tiếp. Phạm Ngô Tam không còn cách nào, đành phải nhờ
Tôn Hữu Tài giúp đỡ: “Chú Tôn, sao chủ không nói giúp tôi câu nào vậy? Đường núi dốc như vậy, hai người này lại sống trên thành phố ăn sung mặc sướng đã quen, làm sao có thể đi bộ lên núi tìm nhà mẹ đứa bé với tôi được, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
Gã ta không thể để hai người kia đi theo mình được, như vậy thì làm sao có thời gian để dò hỏi tin tức được cơ chú?
Hai người này nhìn cũng có vẻ không phải nghèo khó gì, lỡ đòi tiền thiếu thì ân hận cả đời mất.