Sau đó, ba giây đồng hồ sau, Lục Vũ Lý liền nghe được trong phòng vệ sinh nữ truyền tới tiếng thét chói tai: “A! Tao đánh chết mày thằng biến thái”
Lục Vũ Lý mau mau chạy ra khỏi tòa nhà số một, ở thời điểm cậu chạy ra ngoài, còn mơ hồ nghe thấy tiếng người đàn ông kia đang giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi không phải cố ý, là, là do toilet bên cạnh có một cô bé, tôi tưởng răng bên kia mới kia là toilet nữ!”
Cậu đứng từ rất xa quay đầu lại, làm mặt quỷ với người đàn ông kia: “Chú, cháu xin lỗi! Cháu không phải cố ý đâu”
Sau đó, Lục Vũ Lý vừa ăn kẹo que, vừa lê những bước nhỏ, nhẫn nhịn nỗi đau khi phải nhồi nhét trong đôi giày nhỏ hơn chân, nghênh ngang đi ra khỏi khu chung cư Ánh Trăng trước mắt các vệ sĩ.
Những vệ sĩ kia chỉ tập trung nhớ kỹ ngoại hình của mấy đứa trẻ nhà họ Lục, lúc này Lục Vũ Lý như một con búp bê tây, tóc xoăn tự nhiên, ăn kẹo que, nhìn ngốc nghếch đáng yêu, không giống với ba chị em nhà họ Lục.
Có điều người vệ sĩ vẫn thấy cậu bé có chút xa lạ, gọi cậu lại, vừa mới chuẩn bị hỏi dò vài câu, liền nghe thấy thông báo từ hệ thống liên lạc nội bộ, nói là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục chuẩn bị leo tường trốn ra ngoài rừng trúc phía sau khu chung cư thì bị vệ sĩ đang đi tuần tra tóm gọn.
Người vệ sĩ vừa nghe, nào còn để ý đến Lục Vũ Lý đang giả trang thành một bé gái xa lạ nữa, ngay lập tức dẫn người chạy tới mặt sau rừng trúc.
Cấp trên dặn dò đi dặn dò lại, mấy ngày nay nhất định phải tang cường đề phòng, tuyệt đối không thể để cho mấy cậu chủ nhỏ nhà họ Lục gia mấy một mình rời khỏi tiểu khu.
Người vệ sĩ mới vừa quay người lại, một người phụ nữ liền lái một chiếc chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng đi ra từ nhà để xe dưới hầm của tiểu khu.
Chiếc xe ô tô nhỏ sượt qua người người vệ sĩ.
Bên trong chiếc xe ô tô nhỏ, Lục Tấn Khang đúng lúc đó lại khom người xuống nằm nhoài bên trong buồng xe kiếm đồ vật.
Sự quan tâm của vệ sĩ ngoài cửa lúc này đều đặt hết lên tin tức cậu chủ nhỏ nhà họ Lục trèo tường, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, xác định là người ở trong tiểu khu, liền để cho đi.
Sau khi chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng rời khỏi khu chung cư Ánh Trăng, Lục Tấn Khang quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười dắc thắng.
Sau khi vừa tách ra với các anh em, cậu ngay lập tức đi tới nhà để xe dưới hầm của tiểu khu.
Vì để tránh cho có người nhận ra mình, cậu cố ý bôi bẩn lên khuôn mặt nhỏ của chính mình.
Sau đó, bắt đầu ôm cây đợi thỏ ở gara.
Cậu nhanh chóng nhìn thấy một người phụ nữ chuẩn bị lái xe đi ra ngoài, cậu hơi có ấn tượng với người phụ nữ kia, chồng đi làm ăn xa, cô ấy một mình nuôi con ở Hà Thành, vừa muốn đi làm, còn muốn chăm sóc con cái.
Thế là cậu lập tức tiến lên, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ ủy khuất cầu xin: “Dì ơi, mẹ cháu bị ốm ngất đi rồi, hiện tại đang bệnh viện, bố cháu đi công tác, không ở nhà, dì có thể đưa cháu đến bệnh viện không?”
Người phụ nữ ấy liếc mắt nhìn cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thảm thương tràn đầy nước mắt cùng nước mũi, có vẻ vô cùng đáng thương.
Cô ấy rất nhanh nhớ lại tình huống của bản thân, cô cũng là một người mẹ, chồng cũng thường thường không ở nhà, cô liền mềm lòng, để cậu lên xe.
Tất cả tiến hành thuận lợi như vậy, điều này làm cho Lục Tấn Khang rất bất ngờ, xem ra cậu chắc chắn chính là người đầu tiên đến rạp chiếu phim Oscar.
Lục Tấn Khang ngồi trên chiếc xe ô tô nhỏ màu trắng của người phụ nữ được hai ba phút, Lục Vũ Tuấn chậm rãi đi tới cổng tiểu khu, mục tiêu của cậu rất rõ ràng, đi thẳng tới phòng an ninh.
“Chú ơi, cháu muốn tới cửa hàng gà rán bên ngoài, mua đùi gà cho em gái có được không ạ?”
Trong phòng an ninh, còn có các vệ sĩ đi tuần tra ngoài cổng, khi cậu vẫn đang còn cách rất xa, mười mấy con mắt đã sớm tập trung trên người cậu..