Ở bên trong khu nhà Phong Minh, vừa nghĩ tới ngày thứ hai cũng có thể đi đến trường tiểu học với tư cách là người dự thính thì trong lòng Mạc Vũ Lý lại có chút hăng hái không ngủ được.
Sau khi chờ mợ chữa xong bài tập, cậu bé vội chớp lấy thời cơ đeo bám năn nỉ mợ dẫn cậu đi tìm hiệu trưởng trường tiểu học.
Mặc dù dáng vẻ của hiệu trưởng trường tiểu học giống như một ông già nhưng tính cách cũng không tệ lắm.
Cậu bé chỉ cần gọi ông ta mấy câu “chú đẹp trai” lại thêm vài câu ca ngợi hết lời, biểu đạt tình cảm vô tận mà thôi.
Không nghĩ tới ông hiệu trưởng già kia lại không nói hai lời đồng ý cho mình đến lớp học của mợ để dự thính.
Không ngờ thầy giáo ở trong nước lại dễ dàng bị lừa như vậy nha!
Đang suy nghĩ thì đột nhiên cậu bé bị hắt xì hơi liên tục mấy cái.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ không hợp khí hậu nên bị cảm sao? Tại sao mình lại bị hắt xì liên tục nhỉ!” Cậu bé từ trên giường ngồi dậy, đi vào phòng bếp rót cho mình một ly nước ấm.
Sau khi uống xong, cậu bé đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn mình trong gương, cậu sờ mặt mình rồi bắt đầu lẩm bẩm.
“Hình như hai ngày nay mình bị cháy nắng đen đi thì phải.
Ngày mai sẽ phải đi gặp cặp em gái sinh ba xinh đẹp.
Mình nhất định phải xuất hiện với bộ dạng đẹp trai nhất mới được.
Để cho các em gái xinh đẹp của mình sáng mắt lên”
Nghĩ đến đây, cậu bé chạy nhanh về phòng, lấy mặt nạ dành riêng cho cậu từ bên trong vali hành lý mẹ chuẩn bị cho mình, sau đó chạy vào nhà vệ sinh soi gương đắp mặt nạ, cậu bé mới vừa chuẩn bị trở về phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người đang muốn mở khoá.
Muộn như thế này rồi? Nhất định là ăn trộm!
Cậu bé là đệ tử từ Thiếu Lâm mà ra, chắc chắn phải bảo vệ mợ cho thật tốt.
Vì vậy người bạn nhỏ Mạc Vũ Lý tiện tay nhặt cái chổi bên cạnh lên, nhanh chóng trốn sau cửa.
Gần đây Hoàng Tuấn Phong bận rộn liên tục ba ngày ở công ty, gần như chưa được chợp mắt.
Thật vất vả mới có dịp ông chủ trỗi dậy lương tâm để cho anh ta trở về nhà nghỉ ngơi một chút.
Mới vừa mở cửa ra đột nhiên cảm giác trên đầu mình có một cơn gió tấn công xuống.
Sau đó, thông qua ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, anh ta trông thấy một người không rõ khuôn mặt, con quỷ nhỏ có gương mặt trắng toát giơ chổi đánh về phía trên đầu anh ta.
“Có quỷ!” Hoàng Tuấn Phong ôm đầu hoảng sợ chạy toán loạn trong phòng.
Mạc Vũ Lý bị tiếng hét chói tai của anh ta dọa sợ thiếu chút nữa ngã ngồi xuống dưới đất.
Kẻ trộm bây giờ cũng nhát gan như vậy sao?
Hoàng Ánh Tuyết mới vừa chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng hét lớn trong phòng khách đánh thức, cô bật dậy trực tiếp mở đèn phòng khách lên.
“Hoàng Tuấn Phong? Em đây là làm sao vậy?” Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô thấy em trai phong thái hiên ngang nhà mình ôm đầu co ro đứng ở trong góc của ghế salon, cô có chút kinh ngạc giật mình.
“Hoàng Tuấn Phong, Hoàng Tuấn Phong” Hoàng Ánh Tuyết vội vàng đi đến kéo cánh tay Hoàng Tuấn Phong.
Nghe thấy giọng nói của chị gái, lúc này Hoàng Tuấn Phong mới dám ngẩng đầu lên: “Chị?”
“Em đây là làm sao vậy?” Hoàng Ánh Tuyết khó hiểu hỏi.
Lúc này Mạc Vũ Lý vẫn còn đang trốn ở trong góc cửa, Hoàng Ánh Tuyết mới không chú ý đến cậu bé.
Trong lòng Hoàng Tuấn Phong sợ hãi nhìn xung quanh bốn góc tường, nhanh chóng nhìn thấy đầu của Mạc Vũ Lý ở trong góc đang nhìn về phía bên này: “Quỷ, quỷ!”
Anh ta chỉ vào Mạc Vũ Lý lại kêu to lên.
Hoàng Ánh Tuyết nhìn theo hướng tay của anh ta phát hiện Mạc Vũ Lý đang đứng, cô cảm thấy huyệt thái dương của mình lại đau rồi.
“Mạc Vũ Lý, cháu, cháu nửa đêm nửa hôm đang làm gì ở đây?” Cô đi tới thấy mặt nạ trên mặt Mạc Vũ Lý, cảm thấy lòng thiện lương của mình lại mệt mỏi rồi..