9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Khải Dã vẫn không muốn bỏ cuộc, biết rằng đây là cơ hội hoàn hảo để anh ta trở mình.

“Anh cả, anh cho rằng ngành giải trí rất khó khăn.

Nhưng trong lòng Nhị Bảo có lẽ thăng bé cho răng ca hát và nhảy múa, thu hút sự chú ý là chuyện rất vui! Chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của Nhị Bảo, đúng không?”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Lục Vũ Lý đang ngồi cạnh mình.

Lục Vũ Lý này đang nuốt nước miếng, nhìn chăm chằm đĩa thịt viên trên bàn ăn! Nhìn thấy Lục Vũ Bách lấy một viên thịt khác trong đĩa, cậu é nhanh chóng đứng dậy và đổ những viên thịt còn lại vào bát của mình.

Vũ Tuệ bĩu môi bất mãn nhìn cậu bé: “Anh hai, anh không thể ích kỷ.

như vậy được.

Làm sao có thể đổ hết những viên thịt còn lại vào bát của anh được?”
Nhìn thấy vẻ mặt có chút đau khổ của em gái mình, Lục Vũ Lý vội vàng chia những quả bóng trong bát của mình thành một nửa cho cô bé.

“Tưởng mọi người đều không thích ăn!” Cậu bé tự chia cho mình một cách rất hợp lý Nhìn Lục Vũ Lý như vậy, Lục Khải Dã hít sâu một hơi nói: “Nhị Bảo, chú hai muốn ký hợp đồng với cháu.

Muốn biến cháu thành ngôi sao nhí đẳng cấp thế giới, cháu có đồng ý không, có vui không?”

Lục Vũ Lý đang ăn thịt viên, nghe chú hai nói, viên thịt vừa ăn được nửa miệng đã rơi xuống bát.

Cậu nhớ lại những ngày bị Mộ Thanh ép đi đào tạo và học hỏi các tài năng khác nhau ở châu Âu, cậu không khỏi rùng mình, sau đó lắc đầu dứt khoát và kiên quyết.

“Không, cháu không muốn.

Cháu không muốn trở thành một ngôi sao nhí.

Cháu muốn cùng các em đến trường, ăn, ngủ, vui chơi và vô tư.

Cuộc sống này chính là cuộc sống cháu đã luôn khao khát”
Nghe xong lời của cậu, sắc mặt Lục Khải Dã đột nhiên trầm xuống: “Nhị Bảo, cháu nghĩ vậy rất không được, cháu nghĩ xem, cứ như thế lớn lên thì thế nào?”
Cậu bé Lục Vũ Lý nghiêm nghị nhìn anh ta, đôi mắt đẹp như hoa đào lấp lánh: “Chú hai, cháu không có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống.

Chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở.

Bố cháu giàu như vậy, cháu sau này vẫn có thể ăn bám bố”
Cậu bé nói với sự tự tin.


Lục Khải Vũ vừa mới uống một ngụm cháo, đã bị sặc.

“Nhị Bảo, con vừa rồi nói cái gì?” Anh nghe không rõ đã hỏi lại, không lẽ đứa nhỏ này mới bé như vậy đã không có tiền đồ, dự định ăn bám anh sao!
Lục Vũ Lý nở nụ cười vui vẻ với anh: “Bố, con là con của bố, sau này bố sẽ không trơ mắt nhìn con phải khổ phải không bố!”
Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của con trai, cũng không bị ngạc nhiên gì: “Ý của con là từ nay về sau định ăn sẵn không phải làm gì sao?”
Lục Vũ Lý cúi đầu cắn thêm một miếng thịt viên, xua tay: “Bố, con đâu phải kẻ ăn không ngồi rồi? Bố nói thế quá khó nghe rồi.

Con không nói là không muốn đi học.

Con chỉ muốn tận hưởng cuộc sống thời thơ ấu của mình, không muốn mình quá mệt mỏi
Sau đó Mạc Hân Hy hỏi: “Nhị Bảo, con có ước mơ gì không? Lớn lên con muốn làm gì?”
Khi Lục Vũ Lý nghe thấy câu hỏi của mẹ cậu lập tức đứng dậy khỏi ghế đẩu, và xoay người ưu nhã trước mặt mọi người.

“Mẹ ơi, mẹ hãy nhìn con đây.Với giá trị nhan sắc, tỷ lệ cơ thể này.

Lớn lên cũng có thể trở thành người mẫu, diễn viên hay gì đó.

Mẹ không cần phải lo lắng về con nhé.”
Thành thật mà nói, hình thể và ngoại hình của Lục Vũ Lý quả thực là đẹp nhất trong số chín đứa trẻ.

Tuy nhiên, cậu bé ấy đã quá phô trương khiến cho những bé Bảo còn lại cảm thấy hơi khó chịu.

Là anh cả, Lục Minh Húc mím môi nhưng không nói.

Trong mắt Tam Bảo hiện lên một tia ghen tị: “Anh hai đúng là có khí chất làm ảnh đế”.


Bình luận

Truyện đang đọc