Long Bách có chút kỳ quái nhìn cậu bé: “Tử Tín, cậu định nói gì?”
Lư Tử Tín lắc đầu: “Không có, không có gì Không còn sớm nữa.
Tớ phải về, trưa nay cậu tớ về mà không thấy tớ sẽ rất sốt ruột”
Long Bách có chút luyến tiếc, kéo tay Lư Tử Tín: “Buổi trưa cậu ăn ở nhà bọn tớ được không?
Tay nghề Tô Cẩm cũng không tệ đầu: “Cái này…” Lư Tử Tín hơi khó xử.
Đúng lúc này, di động trước ngực cậu bé vang lên, là Khúc Lăng Cường gọi tới.
” cháu với anh cháu đều thích cậu ấy!”
Long Bách thoải mái trả lời.
“Vậy là tốt rồi, tay Tử Tín bị thương, cháu giúp cậu để ý thắng bé nhé.
Cậu sẽ mời cháu ăn cơm sau!” Khúc Lăng Cường cẩn thận dặn.
“Cậu cứ tin ở cháu!” Vừa nghe nói có ăn, tinh thần bé mập lập tức tỉnh táo: “Vừa rồi có người muốn bắt cóc Tử Tín, là bọn cháu…”
Cậu ta vừa định khoe khoang chiến tích anh dũng cứu người của mình một chặp với Khúc.
Lăng Cường thì di động đã bị Lư Tử Tín cướp mất.
“Cậu, cậu đừng nghe Long Bách, cậu ấy đùa đấy, bọn cháu vừa chơi trò đuổi bắt người xấu mà!
Cháu rất ổn, cậu không cần lo đâu.
Cậu cứ làm việc cho tốt nha! Đừng quên chuyện cháu hỏi cậu đấy!” Lưu loát nói xong, Lư Tử Tín không đợi Khúc.
Lăng Cường trả lời, trực tiếp cúp điện thoại Long Bách có chút bất mãn: “Sao cậu không để tớ kể chuyện sáng nay cho cậu của cậu?”
Long Thiên lúc này đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nghe thấy em trai hỏi như vậy liền trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Tử Tín không muốn đế cho cậu của cậu ấy lo lẳng, thế mà em cũng không hiểu sao?”
Long Bách ngượng ngùng gãi đầu một cái: “A, thì ra là vậy!”
Căn hộ 1601, dưới sự uy hiếp đòi chết của mẹ Lục, Mạc Minh Húc không thể không gọi điện cho ông và bố mẹ mình.
“Bà tái phát bệnh tim, mọi người mau về nhà!”
Đây là cách nói uyển chuyến nhất được mẹ Lục đồng ý sau khi suy nghĩ.
Dựa theo nguyên văn của mẹ Lục thì trực tiếp nói là: “Tôi chờ mọi người lập tức về đây”
Nói chuyện điện thoại xong, một lát sau, bà cụ Lục dẫn ba bé gái đi từ trên tầng xuống.
Vừa rồi, bà cố vẫn chơi với ba bé gái ở trên †ầng cùng ông cố, rõ ràng không biết chuyện xảy ra ở căn hộ đối diện dưới tầng.
“Con sao thế, sắp trưa rồi vẫn chưa nấu cơm?” Bà cụ Lục đi tới trước ghế sa lon, nhíu mày nhìn mẹ Lục vẫn còn nằm trên ghế.
Mạc Minh Húc vội giải thích: “Bà cố, bà cháu thấy khó chịu trong người”
“Khó chịu? Sao vậy?” Bà cụ Lục ngồi xuống trước mặt mẹ Lục, đưa tay sờ trán bà ta một cái.
Mẹ Lục nhìn bà: “Mẹ à, lát nữa mẹ sẽ biết Mạc Minh Húc nhìn ba cô em gái, trong lòng có chút lo lắng.
Với tính cách của bà cậu, sau khi bố mẹ về, nhất định bà sẽ trực tiếp chất vấn, làm rõ mọi thứ.
Mấy cô em gái đến lúc đấy có thế sẽ bị sợ hãi, cái đầu nhỏ của cậu nhanh chóng hoạt động, định đưa đám em gái ra ngoài Những việc khó khăn, nhức đầu như thế này nên để người lớn họ tự xử l.