9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Sau khi Long Thiên nghe thấy giọng nói của Long Bách, cậu bèn khit khịt mũi ngẩng đầu lên, rời khỏi cánh tay Mạc Hân Hy, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt khi nhìn thấy nước mắt nước mũi đầy trên ngực Mạc Hân Hy.

“Mẹ, con xin lỗi, quần áo của mẹ…”
Sau khi nhìn thấy cậu nhóc khóc thỏa nỗi lòng, Mạc Hân Hy dường như đã khôi phục lại cảm xúc, âu yếm xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Thằng bé ngốc nghếch này, sao con lại nói thế? Lúc nhỏ con cũng từng dính mẹ con lắm đấy!”
Cô nhớ lại ngày thằng bé mới chưa được đầy tháng, khi đó, vì sinh non nên trông cậu nhóc giống như con chuột nhỏ đỏ hỏn, được mẹ của Diệp Lan Chi nhặt đại một một mớ quần áo rách nát bế lên rồi ném sang bên cạnh cô.

Thế nhưng, cuối cùng thì khi đó họ cũng còn có chút lương tâm.

Tháng chạp âm lịch, có tháng đó là họ đã đốt lò sưởi ấm và mua loại sữa bột tốt nhất cho mấy bé nhà cô.


Thỉnh thoảng, khi tâm trạng vui vẻ thì cô ta đến ôm Nhị Bảo, vì lúc đó Nhị Bảo là khỏe mạnh nhất, hay cười nhất và dễ khiến cho người ta sinh lòng yêu thương trìu mến nhất.

Một mình cô mạnh mẽ chăm sóc cả chín đứa trẻ là chuyện không hề dễ dàng.

Có lẽ rằng những đứa trẻ này dường như biết rằng mọi chuyện đối với cô không dễ dàng nên chúng chỉ cần căn no, vả lại cũng ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ ngon lành.

Chúng cũng không hay khóc hay quấy phá ầm ï!
Bây giờ, cả tám đứa trẻ đã được tìm thấy, vậy thì còn Nhị Bảo!
Thằng bé có còn sống không đây?
“Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Long Thiên thấy mẹ im lặng một hồi lâu không nói gì thì khẽ hỏi.

Mạc Hân Hy cúi đầu, thoáng khôi phục vẻ bình tĩnh trở lại, liếc cậu con trai kháu khỉnh, bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Mẹ đang nghĩ đến các con ngày còn bé!”
“Lúc bọn con còn bé trông như thế nào ạ?” Long Bách mở to hai mắt tròn tròn nhìn cô tò mò.

Mạc Hân Hy liếc cậu nhóc một cái rồi cười: “Các con ấy à, từ nhỏ đã sinh non rồi, lúc sinh ra còn chưa tới một ký, trông thật giống như một đàn chuột nhỏ.

Mẹ ngày ngày đều lo lắng thấp thỏm không thôi, sợ rằng không biết có nuôi nổi các con không!”

“Cái gì? Con chuột nhỏ á? Mẹ, mẹ so sánh bọn con con này chả hay chút nào!” Long Bách ghét bỏ nhíu mày, cả bột mì trên mặt kèm theo vẻ mặt của cậu cộng lại trông rất hài hước.

Mọi người không khỏi bật cười ha ha.

Long Thiên chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Bách: “Long Bách, vừa nãy em vào bếp làm gì thế? Nhìn bộ dạng của em ai không biết còn tưởng rằng em là đầu bếp chính hiệu đấy!”
Long Bách dửng dưng sờ sờ mặt: “Anh nói em mới biết đấy, em vừa mới học cách làm bánh kẹp hành chiên với dì Tô Cẩm trong bếp! Còn anh thì sao? Ôm mẹ khóc sướt mướt, anh chẳng biết xấu hổ gì cả!”
Nói xong, thằng nhóc làm mặt quỷ với Long Thiên, làm ra vẻ mắc ói.

Nếu như trước đây cho dù cười nhạo Long Thiên thế nào thì anh ấy không dám đánh cậu, nhưng bây giờ đã khác, bọn họ tìm được bố mẹ rồi, cho dù mình có cười nhạo anh trai siêu nhân này đi chăng nữa thì anh ấy cũng chẳng dám làm gì mình?
Bởi vì anh em họ đã có bố và mẹ ở đây!
Quả nhiên, Long Thiên vẫn luôn quen với việc được em trai tôn trọng, nhìn thấy dáng vẻ cười cợt của Long Bách thì cậu tức giận xắn tay áo lên.


“Long Bách, em to gan nhỉ, em còn dám cười nhạo anh trai mình sao?” Nói đoạn, cậu nhào vào chỗ Long Bách.

Long Bách lập tức xoay người chạy quanh sô pha, ngay sau đó đã chạy tới sau lưng Mạc Hân Hy: “Mẹ, mẹ, cứu con, anh năm sắp đánh con rồi!”
Long Thiên bỏi lo lắng cho vết thương của Mạc Hân Hy nên không đến lôi thẳng thằng em ra, cậu chỉ đành trỏ ngón tay chỉ: “Long Bách, em mau ngoan ngoãn qua đây đi, nếu không em sẽ biết thế nào là lễ độ đói”
Long Bạch thò đầu ra phía sau lưng Mạc Hân Hy, nở một nụ cười xán lạn: “Anh năm à, anh cho răng chúng ta bây giờ vẫn còn ở nhà họ.

Long sao? Em không sợ anh đâu.

Nếu như anh dám đánh em, bố mẹ nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”.


Bình luận

Truyện đang đọc