Người phụ nữ trung niên thấy Lý Duy Lộc thả chó của mình xuống thì đắc ý nhìn Mạc Hân Hy: “Thế nào? Có phải sợ rồi không?”
Chỉ là, bà ta còn chưa dứt lời thì chợt nghe “Bố lột tiếng, một bên má bà ta lập tức đau rát.
“Cô, cô cũng dám đánh tôi?” Bà ta che bên mặt đau rát, nhìn Mạc Hân Hy với ánh mắt không thể tin nổi.
Mạc Hân Hy không trả lời câu hỏi của bà ta, chỉ nâng tay tát một cái lên bên má còn lại của bà ta: “Về nhà nói cho Ngô Duy Khánh biết rằng, bây giờ tập đoàn nhà họ Lục vẫn nghe người nhà họ Lục nói.
Còn chưa đến phiên nhà họ Ngô các người diễu võ giương oai đâu”
Vừa nấy khi nghe thấy người phụ nữ này nói nhà bọn họ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn nhà họ Lục, cô đã đoán được bà ta là người nhà họ Ngô.
Người nhà họ Ngô, dù là ai, chỉ cần dám đối xử với Nhị Bảo của cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.
Người phụ nữ này nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi: “Cô, cô là ai mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?”
Mạc Hân Hy nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn ngập hận ý, hận ý mãnh liệt này khiến cho cô trông có vẻ đáng sợ hơn.
“Bà là ai mà dám nói nhà mình là cổ đông lớn nhất của tập đoàn nhà họ Lục? Hình như nhà họ Lục không có người nào như bà thì phải?”
Mạc Hân Hy trang điểm nhẹ, đôi môi đỏ mọng khế nhếch, tràn ra sự trào phúng.
Sự khinh thường và hận thù của cô khiến người phụ nữ trung niên khế run, vẻ mặt vốn đang kiêu ngạo không coi ai ra gì cũng thu bớt một ít Chỉ là hiển nhiên người phụ nữ trung niên này không muốn nhận thua dễ dàng như vậy, bà ta cao ngạo nói: “Tôi nói cho cô hay, nhà họ Ngô chúng tôi có cổ phần gần ngang bằng với nhà họ Lục, em trai Ngô Chính Quang của tôi chính là tổng giám đốc công ty truyền thông Nguyệt Tú Media.
Hôm nay cô dám đánh tôi, em trai tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người, các người cứ chờ coi.”
Chỉ là bà ta còn chưa dứt lời đã cảm thấy cổ bị thít chặt, sau đó hô hấp trở nên khó khăn.
Không biết Mạc Hân Hy đã bóp cổ bà ta từ lúc nào, đôi mắt đỏ hoe đầy căm tức nhìn bà ta, giống như cô có thể xé xác bà ta ra bất cứ khi nào.
“Cô, là, Hoàng Bảo Mai!” Mạc Hân Hy nghiến răng nói ra mỗi từng từ.
Sức lực trên tay cô không ngừng tăng lên, người này chính là Hoàng Bảo Mai.
thật mạnh không màng hình tượng.
Nhìn thấy Hoàng Bảo Mai giấy dụa ngày càng yếu đi, sắc mặt cũng biến thành màu xanh tím, lúc Tô Cẩm và Lý Duy Lộc vẫn luôn đứng yên bên cạnh mới phát hiện khác thường.
Anh ấy vội chạy đến kéo tay Mạc Hân Hy ra: “Hân Hy, em làm sao vậy?
“Đúng vậy, chị Hân Hy, cô ta chỉ đánh tôi vài cái thôi, cô sẽ không định giết cô ta vì lý do này đấy chí?” Tô Cẩm ôm lấy tay cô, sợ hãi òa khóc.
Cuối cùng Hoàng Bảo Mai cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, bà ta che kín cổ lui về phía sau vài bước.
“Cô, thế mà cô lại muốn giết tôi?”
Nói xong, bà ta vội lấy điện thoại ra: “Alô, cục cảnh sát đúng không?
Giết người, có người muốn giết tôi!”.