9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Thằng nhãi ranh mày rốt cuộc từ đâu mà ra hả, dám ghét bỏ tao?”
Cô ta trang điểm lòe loẹt, lại thêm trợn mắt gào mồm nổi điên, làm cho trong lòng Mạc Vũ Lý lại sợ hãi một trận.

Đối với nối sợ hãi không hiểu vì sao trong lòng, cậu cũng không giải thích được.

Mạc Vũ Lý cậu từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ vài lần sợ mấy cô y tá trong bệnh viên ra thì làm gì còn biết sợ ai nữa chứ?
Vì sao nhìn thấy người phụ nữ đứng trước mặt này lại cảm thấy rụt rè, Sợ sệt?
Hoàng Bảo Mai thấy một lúc lâu cậu không trả lời, nghĩ là cậu cố tình không để ý đến cô ta, điên tiết đến mức vươn tay định giáng một bạt tai vào gương mặt xinh đẹp như thiên xứ kia.

Nhưng tay còn chưa hạ xuống đã bị một người khác bắt lấy.

“Cô làm cái gì thế hả?” Hàn Hữu không biết theo ra từ bao giờ, tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Bảo Mai.

Kết quả giám định ADN vẫn chưa có, Mạc Vũ Lý có phải con anh ta hay không còn chưa biết.

Vì thế anh ta không thể trơ mắt đứng nhìn người khác bắt nạt cậu.


Hoàng Bảo Mai nhìn thấy Hàn Hữu thì vội vàng thu tay về, buông Mạc Vũ Lý ra.

“Đứa bé này là con anh thật à?” Cô ta hỏi Hàn Hữu, giọng nói đã bình tĩnh đi rất nhiều: Hàn Hữu nhìn cô ta một cái, hờ hững nói: “Cô đi đi, chuyện của tôi không liên quan đến cô.”
“Anh muốn chia tay với em à?” Hoàng Bảo Mai tức giận hét lên.

“Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu, nên không có chia tay” trên mặt Hàn Hữu không có biểu tình gì, tuyệt không cho cô ta chút mặt mũi nào.

“Anh… được, Hàn Hữu, đây là do anh chọn, sau này anh đừng có mà hối hận”
Hoàng Bảo Mai chỉ thẳng mặt Hàn Hữu nguyền rủa một câu, rồi quay đầu, đạp lên giày cao gót bỏ đi.

Hàn Hữu giữ chặt cánh tay của Mạc Vũ Lý, lo lắng quan tâm hỏi: “Cháu không sao chứ?”
Mạc Vũ Lý lùi ra sau một bước, giữ khoảng cách giữa hai người: “Cháu không sao ạ, cảm ơn chú vừa rồi đã giúp cháu.”
Nói xong, cậu cũng không định đứng đó nói chuyện phiếm với Hàn Hữu nữa, trực tiếp xoay người chạy về phía cổng khu nhà.

Bây giờ đã gần 5 giờ chiều, ánh tà dương chiếu xuống thân ảnh nhỏ.


bé của cậu, có chút cô đơn.

Mạc Vũ Lý vừa đi vừa vắt óc suy nghĩ.

Cậu đã dùng điện thoại tra thử rồi, xét nghiệm thân nhân ít nhất cũng phải gần 4 triệu đồng, bây giờ trên người cậu không có nhiều tiền đến thế.

Kế hoạch ban đầu của cậu là làm cho Hàn Hưu bỏ tiền ra, nhưng nhìn thấy gia cảnh nghèo khó bần hàn của người ta xong, không có cách nào mở miệng được.

Chút phí xét nghiệm này phải làm thế nào bây giờ.

Quẹt thẻ một phát, mẹ câu bên kia sẽ sờ được dấu vết của cậu ngay.

Cậu của cậu nhất định lập tức phi sang túm cậu lôi về.

Vậy phải làm sao bây giờ đâu? Mạc Vũ Lý có chút khó xử.

Khúc Lăng Cường? Trong cái đầu bé nhỏ của cậu mạnh mẽ nhảy ra một Khúc Lăng Cường.

Phải rồi, có thể mượn tiền của Khúc Lăng Cường trước, đợi một tháng sau rõ rành mọi chuyện, cũng biết cha đẻ cậu là ai rồi thẻ trả lại Khúc Lăng Cường là được...


Bình luận

Truyện đang đọc