9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI


Lục Khải Vũ không nhìn cánh đồng ngoài cửa sổ nữa, xoa xoa đầu của cô: “Đúng vậy, chúng ta sẽ được gặp Tứ Bảo nhanh thôi.”

Xe chạy như bay dọc theo đường quốc lộ, đến khi bọn họ tới thôn Hương Lúa Ảnh Hoa thì đã tám giờ tối.

Thôn Hương Lúa nằm ở phía tây nam của huyện Ánh Hoa, xung quanh được núi bao bọc, ở đó có các dãy ruộng bậc thang, trồng đầy đủ các loại lúa.

Gió thoảng thổi qua khiến cho hương thơm ngào ngạt xông vào mũi, vậy nên mới được gọi với cái tên là thôn Hương Lúa.

Mặc dù họ đều nóng ruột muốn gặp Tứ Bảo, nhưng mà đi từ Hà Thành cho đến huyện Ảnh Hoa, tài xế Mãnh đã lái xe hơn năm tiếng đồng hồ, chưa kể thôn Hương Lúa còn nằm trong vùng núi, bọn họ không quen đường nên quyết định nghỉ lại đây một đêm, sang ngày hôm sau lại đi tiếp.

Lục Khải Vũ lấy điện thoại di động ra, tìm khách sạn tốt nhất ở huyện Ảnh Hoa rồi bảo tài xế Mãnh lái xe qua đó.


Khi tới khách sạn dã là chín giờ tối. Đặt phòng xong, Lục Khải Vũ đưa Mạc Hân Hy đi ra con đường cái của huyện.

“Vợ à, anh đưa em đi ăn cái gì đó nhé!”

Hôm nay là ngày đầu tiên của hai người họ kể từ khi kết hôn, vốn dĩ muốn đưa vợ ra nước ngoài du lịch hưởng tuần trăng mật nhưng từ lúc dì Mai bị bắt, họ cũng biết được tin tức cụ thể của các con, hai vợ chồng Mạc Hân Hy vẫn luôn dò la tin tức của đứa bé. Nhất là sau khi nghe bà nội nói rằng ông cụ nhà họ Phạm ở thôn Hương Lúa quả thật đã mua một đứa bé cách đây bảy năm, Lục Khải Vũ lại càng đứng ngồi không yên, thế là chở Mạc Hân Hy đến thẳng huyện Ảnh Hoa.

Nhưng mà trong lòng anh ít nhiều vẫn còn cảm thấy áy náy vì đã để một mình Mạc Hân Hy gánh vác tất cả mọi chuyện trong nhiều năm như vậy.

Ngay cả chuyện người nhà họ Mai trong hôn lễ hôm nay cũng do Mạc Hân Hy nghĩ cách giải quyết. Bản thân Lục Khải Vũ ở trên thương trường đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản được, thế nhưng trong chuyện của mấy đứa nhỏ, anh lại không thể giúp được gì.

Lần này đến huyện Ảnh Hoa, anh muốn mang lại cho cô một niềm vui bất ngờ. Không chỉ là tìm lại con mà còn đưa cô đi ăn một chút gì đó để thả lỏng tinh thần.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến một quán ăn khá nổi tiếng, gọi những món nổi tiếng trong quán, gọi món phở ốc và thịt xiên, đây đều là những món mà Mạc Hân Hy thích ăn nhất.

Mạc Hân Hy thử một miếng phở, gật đầu khen ngợi: “Cũng khi tê låm.”

“Vậy vợ ăn nhiều một chút đi.” Lục Khải Vũ nhìn thấy cô ăn ngon miệng thì vui vẻ trong lòng.

Sau khi bọn họ ăn xong thì cũng đã mười giờ tối, bọn họ chuẩn bị đi về nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn vào thôn Hương Lúa để tìm Tứ Bảo.


Lúc bọn họ đứng dậy để chuẩn bị đi, một người đàn ông mặc áo ba lỗ và quần đùi ngồi kế bên bỗng nhiên đứng dậy ngăn cản hai người lại.

“Cô vừa đạp vào chân của tôi đấy!” Người đàn ông này mà chỉ thẳng vào Mạc Hân Hy một cách bất lịch sự.

Lục Khải Vũ xoay người nhìn Mạc Hân Hy, Mạc Hân Hy lắc lắc đầu. Rõ ràng cô bước một bên người mà qua, không thể nào đụng vào chân của người ta được. Lục Khải Vũ đi về phía trước một bước, kéo Mạc Hân Hy về phía sau lưng mình sau đó nhìn người đàn ông trước mặt một cách lạnh lùng: “Có phải thấy chúng tôi là người bên ngoài tới đây nên muốn gây sự đúng không?”

Người đàn ông này không nghĩ rằng trò mèo của mình đã bị đối phương nhận ra, ngẩn ra một cái rồi giả ngu: “Anh nói cái gì tôi không hiểu “

“Không hiểu đúng không?” Vừa nói xong thì anh đưa tay ra chụp lấy cổ tay của người đàn ông đó: “Một người đàn ông sức dài vai rộng, không có tiền để tiêu thì tự đi làm kiếm tiền mà tiêu, đừng có ở một chỗ cả ngày, không muốn làm mà vẫn có ăn!”

Anh còn chưa dùng sức mà người đàn ông đó đã đau đến nỗi nhe răng trợn mắt lên.


“Anh tha cho em, em biết em sai rồi, sau này em không dám làm như vậy nữa!” Người đàn ông đó không ngừng xin tha.

“Cút!”

Sau khi Lục Khai Vũ thả tay ra, người đàn ông đó vội vàng chạy mất, chỉ mấy giây đã biến mất trong dòng người ở ngã tư đường.

Ông chủ của quán ăn này giơ ngón tay cái lên với bọn họ: “Đó là một tên du côn, hết ăn rồi lại nằm, ngày nào cũng tìm cách ăn vạ, hôm qua còn lừa một anh tài xế ở ngã tư đường được một triệu rưỡi lận. Có lẽ hôm nay thấy hai người là người ngoài nên muốn giở trò lừa bịp, ai ngờ lại bị hai người dạy cho một bài học. Đáng đời!”

Mạc Hân Hy quay lại trêu Lục Khải Vũ: “Chồng à! Anh giỏi quá.”

Lục Khải Vũ được khen nên cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu xuống kéo kéo cô: “Mau về thôi, ngày mai còn đi tìm Tứ Bảo nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc