9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Lục Khải Vũ tan làm vừa mở cửa nhà ra thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Tấm nệm của ghế sô pha được ném đầy ra sàn vì hai đứa nhóc mới rượt đuổi nhau, lúc này Long Bách và Long Thiên, một đứa thì giận dữ chỉ tay về phía đối phương, còn một đứa thì trốn sau lưng mẹ mình làm mặt quỷ.

Trái tim của anh sau một ngày bận rộn bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Bà xã, con cái, một mái ấm yêu thương tràn ngập niềm vui, đây là điều mà trong lòng anh hằng mong mỏi.

Nhìn thấy bố đã trở về, Mạc Minh Húc huýt sáo với Long Bách, trên ặt lộ ra vẻ hả hê: “Em năm mập, em sắp gặp xui xẻo “Em năm mập sao?” Lục Khải Vũ có chút khó hiểu nhìn đối với cách xưng hô của con trai lớn.

Mạc Minh Húc ở trên cầu thanh khẽ thở dài một hơi, IQ của bố quả thật khó nói.


“Bố, em năm mập mà con đang nói chính là Long Bách.

Nó xếp thứ năm, lại mập như vậy, tất nhiên phải gọi là em năm mập rồi”
Nói xong, cậu bé lại nhìn về phía Long Bách: “Em năm mập, anh xưng hô với em như vậy có sai không?”
Long Bách đang đứng ở phía sau Mạc Hân Hy, chỉ tay về phía Mạc: Minh Húc Trung với vẻ mặt uất ức: “Bố, bố xem đi, anh đặt biệt danh cho con, bắt nạt con kìa”
Lục Khải Vũ nhìn thấy cậu con trai mập mạp vẫn luôn núp sau lưng bà xã của mình và ôm bà xã mình một cách thân mật, đột nhiên anh thấy tên nhóc này không vừa mắt chút nào cả.

“Bắt nạt con thì con chỉ cần đánh lại là được rồi, nam tử hán đại trượng phu mà lại núp sau lưng mẹ còn ra thể thống gì nữa chứ!” Anh tuyệt tình thể hiện ra vẻ mặt người bố vô cùng nghiêm khắc trước mặt Long Bách.

Sau đó, anh trực tiếp bước tới, vươn tay kéo cậu con trai mập mạp từ phía sau bà xã ra: “Đánh đi, bố sẽ ủng hộ con”
Long Bách bĩu môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Căn bản là con không thể nào đánh lại anh được”
Sau đó, Lục Khải Vũ mới nhìn thấy lớp bột trên mặt cậu con trai mập mạp của mình, anh khó hiểu chỉ vào mặt ái này là Long Bách tự hào ngẩng đầu lên: “Bố, con vừa mới học cách làm bánh hành lá với chị Tô Cẩm ở trong phòng bếp đó!”
“Thật vậy sao?” Lục Khải Vũ nhướng mày.

Cậu bé này vậy mà lại ngoan ngoãn vào bếp giúp đỡ, điều này khiến anh thực sự rất ngạc nhiên.

Long Thiên bước đến gần Lục Khải Vũ rồi giải thích: “Bố, bố đừng nghe lời em ấy.

Em ấy đang muốn thể hiện thật tốt để bố và mẹ đồng ý đưa em ấy đi học nhảy múa và thanh nhạc đấy!”

Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng gầy gò của Long Thiên, trong lòng Lục Khải Vũ đau nhói lên.

Anh vừa trở về nhà cũ, Tử Tín thì vẫn đang nỗ lực làm thí nghiệm, sau khi Mộc Tháp trở về thì cũng sẽ đi theo giúp đỡ cậu bé.

Họ đang thảo luận sôi nổi với bác sĩ Tôn, ngày mai chuẩn bị đưa vào một số phương pháp giải độc của Đông y, không biết ngày mai thử nghiệm có thành công hay không.

Anh quan tâm nắm lấy tay Long Thiên, ngồi xuống ghế sô pha.

“Ngũ bảo, con..” Anh chỉ muốn hỏi con trai mình hôm nay cảm thấy thế nào, chợt nhớ ra bà xã mình vẫn còn ở đó, anh liền im bặt.

Đương nhiên Long Thiên biết anh muốn hỏi chuyện gì, thông minh chớp chớp mắt ôm lấy cánh tay của Lục Khải Vũ: “Bố ơi, lúc nãy em trai cười nhạo con”
Vậy mà trong giọng nói của Long Thiên có chút làm nũng.

Hai mắt Long Bách trợn to lên, cái này, cái này, anh trai thật sự dám làm nũng với bố như vậy sao.


Cậu thực sự không phải đối thủ của anh trai mình, không hiểu sao.

khi nhìn thấy bố cậu bé lại cảm thấy tay chân mình trở nên yếu ớt.

Vậy mà anh trai có thể làm ngơ trước khí chất lạnh lùng của bố, ôm chặt lấy bố để làm nũng.

Long Bách thực sự bái phục, thực sự bái phục rồi!
Lục Khải Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chăm cậu bé: “Lục bảo, tại sao con lại cười nhạo anh trai?”
Long Bách trợn tròn mắt, vội vàng cúi đầu nói: “Con, con không cố ý đâu, con xin lỗi, anh năm, em không biết tự lượng sức mình, không nhìn rõ tình thế, em xin lỗi anh”.


Bình luận

Truyện đang đọc