Anh ta cảm thấy cánh tay mình như sắp bị bọn họ bẻ gấy đến nơi, nhịn không được kêu lên: “Đau quá, mau buông tôi ra, thả tôi ra mau!”
Lưu Cửu Nhạ bên ngoài cổng nhìn thấy Lục Khải Dã như vậy, vừa sốt ruột lại vừa đau lòng.
€ô ta lấy điện thoại di động ra, trực tiếp chụp vài kiểu ảnh trước cửa viện điều dưỡng, còn quay một đoạn video Lục Khải Dã “Tôi nói cho các người biết, lập tức thả chồng tôi ra nếu không bây giờ tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, nói viện điều dưỡng của các người chuyên giam giữ thanh niên trẻ tuổi làm những chuyện đen tối không để người ta thấy!”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đã có người đi báo cáo với viện trưởng viện điều dưỡng từ lâu rồi, lúc này viện trưởng vừa hay đang dẫn người đuổi tới đây.
Ông ta nhìn thấy Lưu Cửu Nhạ đang ở bên ngoài cổng chụp ảnh.
Trong lòng thầm mắng chửi bảo vệ và nhân viên công tác.
Một đám ngu như bò, sao có thể để người ta cứ như vậy mà quay phim chụp ảnh chứt Những thứ này nếu như lan truyền trên mạng thì không biết sẽ bị cư dân mạng bàn tán thế nào đây!
“Mở cổng ra!” Ông ta tức giận mắng bảo vệ.
Bảo vệ không rõ vì sao đột nhiên viện trưởng lại tức giận như vậy, vội vàng mở cổng ra.
Trong nháy mắt cửa vừa mở ra, Lưu Cửu Nhạ vội vàng chạy về phía Lục Khải Dã “Khải Dã, Khải Dã, anh thế nào rồi?” Trên mặt Lục Khải Dã toàn là màu nước rực rỡ, cô ta không phân biệt rõ là anh ta bị thương hay là chảy máu, đau lòng muốn chết, nước mắt cũng theo đó mà chảy ra.
Thấy cô ta như vậy, Lục Khải Dã muốn an ủi nhưng lại vẫn bị hai tên bảo vệ áp chế.
“Các người nhanh buông chồng tôi ra.”
Lưu Cửu Nhạ định kéo tay hai tên bảo vệ ra.
Thế nhưng, hai gã đó là do Long Minh Huệ phái tới để đặc biệt bảo vệ cho Sở Thần Dật nên nào có dễ dàng chịu buông tay.
Lưu Cửu Nhạ thấy mình không đẩy bọn họ ra được, đứng dậy, sửa sang lại đầu tóc, lấy hết can đảm tức giận nhìn bọn họ: “Các người không chịu buông chồng tôi ra đúng không.
Được rồi, tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát tới xử lý”
Nói rồi, cô ta lấy điện thoại di động ra trực tiếp báo cảnh sát.
Viện trưởng liếc mắt nhìn hai gã bảo vệ, muốn ra hiệu cho họ nhân cơ hội đoạt lấy điện thoại di động của Lưu Cửu Nhạ.
€ó điều Lưu Cửu Nhạ liếc mắt một cái đã nhìn ra, cô ta nhìn viện trưởng cười lạnh: “Sao hả? Hóa ra các người đúng là viện điều dưỡng giang hồ à! Có điều, có đoạt điện thoại của tôi cũng vô ích thôi, nhìn thấy hay không, tài xế của tôi ở ngay bên ngoài, hai người chúng tôi xảy ra chuyện gì anh ta sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Đến lúc đó thì viện điều dưỡng của các người chờ đóng cửa đi!”
Viện trưởng nhìn về phía hai gã bảo vệ: “Buông anh ta ral”
Bảo vệ do dự: “Nhưng mà không thấy anh Dật đâu!”
“Hiện giờ anh bắt anh ta thì có thể tìm được anh Dật sao?”
“Thế nhưng, cô chủ..”
“Bên phía cô chủ tôi sẽ giải thích” Viện trưởng khẽ thở dài, sau khi ông ta nghe được tin tức Sở Thần Dật mất tích, trước tiên đã kiểm tra hệ thống camera theo dõi ở viện điều dưỡng, từ đó phát hiện ra vấn đề, đó chính là Sở Thần Dật lại phối hợp với hai người kia, rời đi khỏi viện điều dưỡng.
Hai người kia nói không chừng chính là bạn của Sở Thần Dật, bọn họ có lẽ đã liên hệ từ trước, chuyện mất tích này bọn họ cũng đã thương lượng với nhau.
Dù sao thì Sở Thần Dật ngoại trừ vết thương bên ngoài cơ thể thì trong lòng hoàn toàn là một người bình thường, không ai sẽ cam tâm tình nguyện bị nhốt ở một chỗ năm năm.
Nhìn thấy viện trưởng nhận mọi trách nhiệm, lúc này hai gã bảo vệ mới buông Lục Khải Dã ra.
Lưu Cửu Nhạ vội vàng chạy tới, đỡ anh ta lên: “Khải Dã, sao rồi? Có đau không?”
Nói rồi, cô ta giơ tay xoa xoa cánh tay anh ta, nước mắt lại chảy ra..