9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



“Được! Cho dù cô có không mời chúng tôi, chúng tôi cũng đang chuẩn bị để đến xem vợ chồng hai người một chút đây!” Nói xong, cô quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lục Vũ Lý.

“Nhị Bảo, đi thôi, đi đến nhà dì Vương Kỳ nào”
Lúc này trưởng thôn và một vài cán bộ trong thôn cũng chạy tới, nghe thấy bọn họ muốn đến nhà Vương Kỳ, hơn nữa còn chuẩn bị ăn cơm tối tại nhà của Vương Kỳ.

Không dám nói cái gì, chỉ có thể vội vã dặn dò bà vợ nhà mình đến nhà của Vương Kỳ giúp đỡ nấu cơm, nhất thiết phải làm cho cả nhà ông chủ lớn từ trong thành tới được ăn ngon mới được.

Lục Vũ Lý nhìn thấy mẹ rốt cục chú ý tới mình, thì vội vàng chạy tới, nắm chặt lấy tay Mạc Hân Hy: “Mẹ ơi, bọn họ đều không để ý đến con, cố ý coi thường con” Trong giọng nói của Lục Vũ Lý tràn ngập vẻ uất ức.

Lục Khải Vũ nhìn con trai mình một cái: “Vì sao bọn họ lại phải cố ý coi thường con? Tự bản thân con không nhìn nhận lại một chút xem sao?”

Lục Vũ Lý suy nghĩ một chút: “Có lẽ là bởi vì trông con quá đẹp trai, nên bọn họ đều ghen tị với con nhỉ!”
Vương Kỳ nhịn không được mà cười ra tiếng: “Bà Lục, đứa con trai của cô trông rất xinh xắn.

Không hổ là đứa trẻ khôn ngoan Hồ Ly Huyền Sắc đã từng rất nổi tiếng một thời gian”
Mọi người cười cười nói nói rất nhanh sau đó đã đi tới nhà Vương Kỳ.

Ngôi nhà mới của Vương Kỳ là một biệt thự hai tầng theo phong cách châu Âu, các bức tường bên ngoài được sơn vôi sạch sẽ trắng phau, phía trước và cả phía sau ngôi nhà đều được trồng đầy các loại hoa tươi.

Vào thời tiết tháng ba, những bông hoa nở rộ rực rỡ như gấm.

Mấy thằng nhóc kia phấn chấn hăng hái hét ầm lên.

“Oa, em gái Niệm Đơn, nhà của mọi người thật xinh đẹp nha!”
Mấy cậu con trai đã từng đến chơi nhà Vương Kỳ trước đây, đều sửng sốt, mẹ ơi, thay đổi như vậy cũng quá lớn đi!
Trước tiên, Lục Vũ Bách nhăn nhăn hàng lông mày nhỏ: kia của nhà dì đâu rồi? Làm sao lại không thấy đâu nữa?”
cây táo Cậu bé còn nhớ rõ lần c nhiều quả táo đo đỏ trên đó Vương Kỳ mỉm cười giải thích: “Bởi vì muốn xây một ngôi nhà, mà cây táo kia lại quá vướng víu nên đã chặt mất rồi”
“A? Thật đáng tiếc quá, vậy là không được ăn táo ngon nữa rồi” Vẻ mặt Lục Vũ Bách đầy tiếc nuối.

Lục Minh Húc bĩu môi: “Tiểu Bạng Lục, đừng có ăn nữa, em còn ăn nữa thì trông em thật sự thảm không nỡ nhìn luôn đấy!”

Lục Vũ Bách trợn mắt nhìn cậu bé một cái: “Hừ, ai cần anh lo.”.

Truyện Linh Dị
cùng cậu đến đây, trên cây đã có rất Sau đó mọi người liền đi vào trong sân nhà, trong sân vườn rộng rãi, La Đức Tín cố ý tự tay làm cho Vương Niệm Đơn một cái xích đu bằng thủ công.

Mấy thằng nhóc kia lập tức bị xích đu thu hút tới tranh giành nhau để được chơi!
Lục Tấn Khang thẳng thừng kéo Bảo Châu đi tới trước mặt Lục Vũ Lý mới vừa cướp được xích đu: “Anh hai, Bảo Châu là người nhỏ tuổi nhất ở đây, nên để cô ấy chơi trước, anh là một người con trai lại còn là một người anh nữa, anh có biết xấu hổ không?”
Những lời này của cậu bé vừa khéo bị Diệp Minh Quân lén lút theo sau ngay ở cửa ra vào nghe được, trong lòng anh ta đột nhiên cực kỳ vui mừng.

Xem ra Mã Tư Khiết nói không sai, quả nhiên cậu chủ nhỏ của nhà ông chủ lớn thật sự rất thích con gái của anh ta.

Lần này, công việc của anh ta đã có chỗ dựa rồi.


Tuy răng đều ở trong một thôn, thế nhưng đây lại là lân đầu tiên Bảo.

Châu được tới nhà Vương Kỳ.

Cô bé đã bị choáng ngợp từ lâu bởi ngôi nhà xinh đẹp trước mắt cô bé.

Một ngôi nhà xinh đẹp như vậy, nếu như cô bé cũng có thể được sống ở đây thì tốt biết bao nhiêu!
Còn có xích đu, chị Niệm Đơn thật là hạnh phúc!
Bởi vì tất cả những đứa trẻ ở đây đều đi học mẫu giáo trong thị trấn, nên Vương Niệm Đơn và Bảo Châu đều tương đối quen biết với nhau..


Bình luận

Truyện đang đọc