9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu mình cứ như này chết đi, thì mẹ có đau lòng không? Bọn họ đã có đứa con của mình, liệu có còn yêu thương mình nữa không?
Trong lòng Lý Mộc Tháp rất loạn, khi thì nghĩ tới sự ân cần của vợ chồng Triệu Hồng đối với mình, khi thì lại lắc đầu phủ định.

Cuối cùng, khi sắc mặt của cậu bé trở nên trắng bệnh, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cậu rốt cuộc cũng lôi thuốc từ trong túi ra, nhanh chóng lấy ra hai viên ngậm dưới lưỡi.

Cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi, mặc dù cậu không phải là con trai ruột của bố mẹ, nhưng bố mẹ lại đối xử với cậu rất tốt.

Cậu không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.

Hơn nữa, công ơn dưỡng dục gần bảy năm qua của họ, cậu chưa có gì báo đáp.

Bố mẹ ruột cậu cũng chẳng thèm tìm đến.


Cậu không thể chết như thế được, cậu phải nỗ lực học hành, trở thành một bác sĩ ưu tú như thầy Tô, để báo đáp công ơn của bố mẹ.

Cậu còn phải tìm lại bố mẹ ruột của mình, để hỏi họ xem tại sao năm đó lại bỏ rơi cậu!
Sau khi uống thuốc xong được một lúc, hô hấp của cậu dần dần được khôi phục lại một chút.


Cũng may trong người cậu còn có sáu mươi ngàn tiền bán phế liệu, đủ để đi đến nhà thầy giáo.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy cậu bé hiểu chuyện như vậy, cười mở của xe nói: “Có một mình cháu thôi sao? Người lớn trong nhà đâu?”
Lý Mộc Tháp cẩn thận dè dặt ngồi lên xe, cúi đầu cất giọng nói, nhưng là lần nói dối đầu tiên trong đời cậu: “Người nhà cháu đang ở bến xe, cháu qua đó tìm họ”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng.

Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới.

Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Hóa ra là thế!” Người phụ nữ trung niên không nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe đưa cậu bé đi.

Hai mươi phút sau, bọn họ đến bến xe.

Lý Mộc Tháp đặt ba mươi ngàn vào tay người phụ nữ, sau đó nhanh chóng nhảy xuống nhé.


Người phụ nữ cầm chặt ba mươi ngàn, cười lắc lắc đầu.

Đứa trẻ này được giáo dục thật tốt Sau khi Lý Mộc Tháp xuống xe, chạy như bay sang trạm xe bus ở đối diện bên kia đường.

Mặc dù đã là chín rưỡi tối, nhưng lưu lượng xe ở cộng bến xe vẫn còn rất đông, cậu bé chạy quá nhanh, một chiếc xe ô tô màu trắng trước mặt không tránh kịp, trực tiếp tông vào người cậu bé.

Cho dù vận tốc của chiếc xe màu trăng đó không lớn, hơn nữa đến giây cuối cùng cũng gấp gáp đạp phanh xe, nhưng Lý Mộc Tháp vẫn vì bị đụng trúng và hoảng sợ nên ngã trên nền đất ngất đi.

Trên ô tô, Đào Lệ Mẫn và Long Anh Vũ bị hoảng sợ một phen, nhanh chóng từ trong xe bước ra.

Không sai! Người đụng trúng Lý Mộc Tháp chính là Đào Mẫn Lệ và Long Anh Vũ.

Việc xây dựng nhà máy dược của nhà họ Lư hết sức thuận lợi, tuy nhiên, bản quyên của sản phẩm dược lại trở thành vấn đề đầu tiên khiến cho anh ta và Lư Bạch Khởi phải đau đầu.

Ai cũng không ngờ được, Lư Tử Tín lại là con ruột của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy.


Nhà họ Lục và nhà họ Lư tình thế hiện tại như nước với lửa.

Bảy năm trước Lư Giai Y tính kế để con của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy lưu lạc ở bên ngoài, Lục Khải Vũ đã điên cuồng áp chế Tập đoàn nhà họ Lư.

Không lâu trước đây, Lục Khải Vũ một lần nữa tống Lư Giai Y vào cục công an với tội danh mưu sát, qua xét xử tòa án đã tuyên án, Lư Giai Ý bị kết án 15 năm tù giam.

Hơn nữa đứa trẻ mà nhà họ Lư vất vả nuôi dưỡng gần bảy năm qua lại là người của nhà họ Lục, cho nên hiện tại chỉ cần nhắc đến người nhà họ Lục là người nhà họ Lư hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ gần đây vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, muốn dành lại Tử Tín và cả bản quyền trong tay về.

Vào đúng lúc này, bạn học cũ của Lục Khải Vũ là Đào Lệ Mẫn vậy mà lại chủ động tìm đến Long Anh Vũ..


Bình luận

Truyện đang đọc