Trong căn phòng kế bên, mấy đứa trẻ đang ngồi vây xung quanh một cái bàn chơi cờ caro. Không khí rất hài hòa, vui vẻ.
Lần đầu tiên Lý Mộc Tháp được chơi một trò chơi mới lạ như vậy, mấy trận đầu còn thua không ngóc đầu lên được, nhưng mấy trận sau đã nhanh chóng biết được cách chơi, dần dần giành được thắng lợi.
Nhưng mà vừa thắng được Vũ Tuệ hai trận, cậu bé phát hiện Vũ Tuệ chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ không vui.
Lý Mộc Tháp cốn vừa tinh tế vừa hiểu chuyện nên nhanh chóng tìm một lý do nào đó để nhường lại vị trí cho Mộc Lan.
“Em muốn đi đâu thế?” Mạc Minh Húc nhìn thấy cậu bé đứng dậy rời đi thì tò mò hỏi.
Lý Mộc Tháp là bạn thân của Minh Húc, cũng là người mà Minh Húc mời đến, hôm nay có rất nhiều người tham gia buổi đính hôn nên cậu nhất định phải bảo vệ người bạn này thật tốt.
“Em, em thấy hơi đói bụng, muốn ra ngoài kiếm gì đó ăn một chút.” Bởi vì vừa mới đi vệ sinh nên Lý Mộc Tháp phải tìm đại một lý do khác.
“Ừ, ạm cũng hơi đói bụng, chúng ta đi cùng nhau đi.” Mạc Minh Húc đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép của mình.
“Anh ơi, em cũng đói bụng, em muốn ăn chân gà, em muốn ăn vịt nướng, còn có cả bánh ngọt nữa.” Vũ Tuệ Vừa nghe anh trai nói muốn đi tìm đồ ăn thì lập tức kêu to lên.
Lục Khải Vũ vừa nghe thấy bọn nhỏ đói bụng, lập tức nói với bảo mẫu ra ngoài lấy thức ăn.
Mạc Minh Húc vỗ ngực nói: “Bố, bố nói với dì bảo mẫu đưa thức ăn lên cho em gái và mọi người đi, con và Mộc Tháp sẽ tự mình đi ra ngoài tìm chủ hai đòi đồ ăn, ở trong phòng mãi cũng thấy bí, nhân tiện ra ngoài hít thở không khí.”
Nhớ đến việc Lý Mộc Tháp vừa mới phẫu thuật tim xong, trong phòng vẫn mở điều hòa, người thì nhiều, đúng là hơi bí thật. Anh suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, sau đó lại dặn dò bọn họ: “Cẩn thận một chút, đi đến chỗ của chú hai ăn xong rồi thì phải về nhanh để còn chăm em gái con, bố và mẹ vẫn còn phải đi mời rượu nữa đó.”
Mạc Minh Húc rất nghe lời, cam đoan: “Vâng, nhất định chúng con sẽ cẩn thận, bố cứ yên tâm đi ạ.”
Nói xong, cậu bé nhanh chóng kéo Lý Mộc Tháp ra ngoài phòng, sau đó đi nhanh vào phòng tiệc trên tầng ba.
Từ xa, cậu đã nhìn thấy Lục Khải Dã đang đứng bên cạnh một cái bàn ăn trong sảnh tầng ba, không biết đang nói chuyện gì cùng với khách.
Mạc Minh Húc thả tay của Lý Mộc Tháp ra và nói: “Em ở chỗ này đợi anh, anh đi gọi chú hai”
Nói xong, cậu bé đi qua đám đông đang ồn ào nói chuyện, tiến về phía của Lục Khải Dã.
Tầng ba là một phòng tiệc siêu lớn, bên trong sắp xếp mấy chục bàn tiệc rượu, bởi vì là hình thức mở rộng phòng nên những người ngồi bên trong đa số là người của tập đoàn Nguyệt Tú.
Những người có thân phận, địa vị cao và đại diện của các thương hiệu đều được bố trí chỗ ngồi trong những căn phòng xa hoa trên lầu.
Đào Lệ Mẫn và Pham Lệ Tư đang ngồi cùng nhau, trong lòng hai người vẫn còn nhiều suy nghĩ. So với những nhân viên vô cùng phấn khích vì được tặng phong bao lì xì, còn được mời đến tham gia bữa tiệc lớn nhân dịp chủ tịch kết hôn, hai cô gái này không vui ra mặt.
Đào Lệ Mẫn không ngờ rằng mình đã cố gắng bố trí một vở kịch như vậy rồi mà vẫn bị Mạc Hân Hy giải quyết nhanh gọn. Cả một bụng tức mà không có chỗ nào để xả giận.
Vừa mới ngước đầu lên đã thấy Lý Mộc Tháp đang đi về phía chính mình, Đào Lệ Mẫn giật mình. Nghe nói đây chỉ là đứa con của một người bảo mẫu trong nhà họ Lục, hôm nay có thể đến đây tham dự hôn lễ và được đứng chung với con của Lục Khải Vũ là Mạc Minh Húc, chẳng qua chỉ vì có quan hệ tốt với Mạc Minh Húc mà thôi.
Cô ta không thể gây sự với Mạc Minh Húc, nhưng với tên nhóc này thì cô ta có thể dạy dỗ nó một phen, xả hết bực nhọc trong người ra.