Lần này, Hữu Sinh không từ chối nữa, vẫn tiếp tục ăn cà chua, để mặc cho Mạc Hân Hy dẫn cậu lên căn phòng ở lầu hai.
Bên trong phòng đã có sẵn thuốc sát trùng tài xế Mãnh cố ý lên trấn trên mua.
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy cẩn thận cởi áo của Hữu Sinh xuống, trên người cậu bé có rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau, xen kẽ giữa cũ và mới. Thứ khiến bọn họ kiếp sợ nhất chính là chỗ vết bớt kia giống như bị người ta dùng bàn ủi đốt, lưu lại một mảng vết bỏng rất lớn.
“Cái này…?” Mạc Hân Hy nhìn về phía Lục Khải Vũ.
Bọn họ đã suy nghĩ rất nhiều khả năng nhưng lại không cách nào ngờ tới tình cảnh này.
“Làm sao đây? Như vậy không thể nhìn ra chỗ đó có vết bớt hay không” Mạc Hân Hy cau mày, buồn rầu cảm thán.
Lục Khải Vũ mím môi nhìn chằm chằm phía sau lưng Hữu Sinh: “Chỗ này sao lại bị bỏng?”
Cà chua trong tay Hữu Sinh còn chưa ăn xong, nước cà chua nhều nhão đầy cả tay, cậu bé không thèm để ý, theo thói quen lau lau lên trên quần áo của mình.
Nghe Lục Khải Vũ tra hỏi, cả người run rẩy, giống như nhớ ra chuyện gì đáng sợ, không tự chủ được lại trốn vào bên trong góc phòng.
Đứa bé này hẳn là từ nhỏ đã bị Phạm Ngô Tam hành ha.
Mạc Hân Hy đi qua, thử ôm lấy cậu bé, dịu dàng an ủi: “Hữu Sinh, đừng sợ, có dì ở đây rồi! Hữu Sinh muốn ăn gì, dì mua cho con nha!”
“Thật sao?” Đứa trẻ gầy yếu ngây thơ, vừa nghe đến ăn đã lập tức ngẩng đầu lên.
Lục Khải Vũ đi đến trước mặt Hữu Sinh, trong tay cầm một cái tăm bông nói: “Con lấy cái này chấm vào miệng một cái, chú sẽ mua đồ ăn ngon cho con ngay”
“Anh muốn làm giám định sao?” Mạc Hân Hy vừa nhìn đã hiểu ngay ý đồ của anh.
Lục Khải Vũ gật đầu: “Đây là cách tốt nhất và nhanh nhất để xác nhận thân phận của Hữu Sinh.
“Được, vậy anh làm đi!”
Rất nhanh, Mạc Hận Hy đã dỗ được Hữu Sinh chọc cây tăm bông vào trong miệng, Lục Khải Vũ lập tức bỏ cây tăm bông đó vào trong túi bịt kín, xuống lầu đưa cho tài xế Mãnh, bảo anh ta nhanh chóng lái xe về Hà Thành tiến hành giám định huyết thống khẩn cấp. Anh nhẩm tính một chút, từ thôn Hương Lúa đến Hà Thành vừa đi vừa về mất khoảng tám tiếng, chậm nhất thì đến trưa mai tài xế Mãnh đã có thể mang kết quả về.
Trưa mai, tất cả chân tướng đều sẽ sáng tỏ.
Lúc trở lại lầu hai, Mạc Hân Hy đã giúp Hữu Sinh bôi thuốc xong, có điều không biết tại sao lúc này Hữu Sinh lại vẫn đứng nguyên trong góc phòng thút thít.
“Sao vậy? Mới vừa rồi không phải vẫn rất tốt à?” Anh khó hiểu hỏi.
Mạc Hân Hy cầm bóp tiền đứng dậy đáp: “Anh tới thật đúng lúc, em đi ra quầy bán hàng ở đầu thôn mua một chút đồ ăn vặt. Lúc nãy chúng ta đã hứa với Hữu Sinh rồi, nhưng bôi thuốc xong không thấy đồ ăn vặt, cậu nhóc có chút không vui.”
“Để anh đi!” Lục Khải Vũ xung phong nhận việc, nhưng sau khi nói xong mới nhớ tới Tây Doanh, đành thở dài đổi giọng: “Có lẽ em đi tốt hơn, anh ở đây với Hữu Sinh.”
Mạc Hân Hy nhẹ gật đầu: “Em đi một lát sẽ về ngay!”
Lục Khải Vũ không yên tâm dặn dò: “Không cần tranh chấp với người phụ nữ kia, đợi ngày mai tài xế Mãnh trở lại, sau khi chân tướng sáng tỏ, chúng ta lập tức trở về Hà Thành!”
“Được, em biết rồi, anh cứ yên tâm ở lại với Hữu Sinh
Lúc này đã gần năm giờ chiều, bởi vì bầu trời đang âm đi!” u, thỉnh thoảng còn có cơn gió lạnh thổi qua, nên thời tiết cũng không đến nỗi quá nóng. Lúc Mạc Hân Hy đi tới quầy bán quà vặt ở đầu thôn,
Tây Doanh đang nói chuyện với một cậu thanh niên.