Lúc này thang máy vừa vặn lên đến tầng 16, Vũ Tuệ qj thang máy đi Đến cửa nhà, vừa mở cửa cô bé đã trông thấy bố Lục Khải Vũ.
“Bố ơi!’ Vũ Tuệ bĩu môi, mắt ngấn lệ, biểu tình oan ức nhào vào trong lòng Lục Khải Vũ Lục Khải Vũ ôm lấy cô bé nhíu mày: “Sao lại ấm ức vậy, làm sao vậy?”
Lúc này, bố Lục mẹ Lục cũng dẫn theo đám trẻ con đi vào nhà.
Vũ Tuệ cúi đầu, chột dạ liếc trộm mấy anh trai: “Các anh trai hợp nhau bắt nạt con!”
Tuy rằng giọng của cô bé rất nhỏ, nhưng mấy người anh trai tai thính mắt tinh của cô bé vẫn nghe rõ.
Mạc Minh Húc: “Bố, chúng con không bắt nạt em, là tại em ấy lại bắt Long Bách mua chocolate cho em ấy ăn”
Tử Tín: “Bố, bên trong chocolate chất t cái miệng nhỏ chạy ra khỏi tiên, lượng kém có rất nhiều chất phụ gia hóa học, ăn vào không tốt cho thân thể”
Long Thiên: “Đúng vậy, bố ơi, Vũ Tuệ là em gái của chúng con, chúng con làm anh trai có nghĩa vụ bảo vệ em ấy, giám sát em ấy”
Long Bách: “Con xin lỗi bố, đều là do con không tốt, con không nên mua chocolate chất lượng kém cho em ấy.
Nhưng tại vì sau khi bọn con nhận bố mẹ bọn con ngại không dám xin anh cả tiền tiêu vặt.
Em gái lại rất thích ăn, tiên của con không đủ cho nên mới mua cho em ấy chocolate chất lượng kém.
Con cam đoan, về sau con không làm dám vậy nữa”
Đứa thứ ba: Tử Tín quan tâm em gái từ góc độ y học, nói chuyện đều dựa theo sự thật để đánh giá.
Đứa thứ tư:Mộc Tháp đơn thuần, tt lương.
Vì em gái mà không tiếc cho hết số tiên mình vất vả dành dụm được.
Đứa thứ năm Long Thiên thì bình tĩnh, biết rõ trách nhiệm làm anh trai của mình, có ý thức trách nhiệm cao.
Chỉ có đứa thứ sáu Long Bách là lấy danh nghĩa của em gái để xin anh tiền tiêu vặt.
Vốn nghĩ rằng thằng bé chỉ là đứa nhỏ ham ăn, không ngờ đứa trẻ đầu tiên dùng mưu trí đối phó với anh lại là thăng bé.
Anh thả Vũ Tuệ xuống, ngồi xuống sô pha.
“Vũ Tuệ, các anh trai nói vậy con nhớ kỹ chưa? Giờ con rất béo, cần phải giảm cân.
Nếu không thì các bạn học sẽ cười nhạo con!”
Nói xong, anh lần tay xuống sờ vòng trong eo tròn vo của con gái.
Vũ Tuệ quệt miệng chỉ vào Long Bách: “Vậy anh sáu thì sao! Anh ấy cũng rất béo, sao bố không bắt anh giảm béo đi!”
Lục Khải Vũ nhìn lướt qua, cậu nhóc béo chột dạ cúi đầu: “Long Bách cũng phải giảm béo, từ hôm nay trở đi, sau bữa cơm chiều các con phải chạy bộ mười vòng trong khu phố.
Tạm thời để Tư Nhã, Mộc Lam giám sát.”
“Sao ạ? Chạy bộ ạ? Không cần đâu bố ơi”
Long Bách mang vẻ mặt đau khổ bước đến ôm đùi Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ cúi đầu nhìn cậu bé: “Nếu mỗi ngày con đều chạy bộ cùng em gái đúng hạn thì bố sẽ cho các con tiền tiêu vặt, được không?”
Long Bách ngẩng phắt đầu lên, đôi nhỏ tỏa sáng: “Thật sao ạ? Một tháng bố sẽ cho chúng con bao nhiêu?”
“Con muốn bao nhiêu?” Lục Khải Vũ hỏi lại.
Anh không biết học sinh tiểu học bây giờ phải cho bao nhiêu tiền tiêu vặt một tháng mới thích hợp..