9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Cho đến khi họ ăn tối xong, cả hai cha con vẫn chưa trở về.

Sau khi Tô Cẩm tắm rửa cho bọn trẻ xong, Mạc Hân Hy ngồi ở trên giường kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ cho ba đứa nhỏ.

Lúc vừa mới bắt Long Bách đột nhiên đột nhiên thay một bộ đồ ngủ, ôm theo gối đầu đi vào.

“Mẹ ơi, con cũng muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ” Cậu bé đặt chiếc gối xuống bên cạnh Mạc Hân Hy, tìm một vị trí thoải mái, ôm lấy cánh tay của mẹ, mãn nguyện nhắm hai mắt lại.

Trong phòng của ba cô con gái, giường của công chúa nhỏ Tư Nhã năm ở chính giữa, Mạc Hân Hy ngồi tựa nửa lưng vào thành giường nhỏ của Tư Nhã để kể chuyện cho bọn nhỏ nghe.

Sự xuất hiện đột ngột của Long Bách khiến ba cô gái nhỏ có chút không vui.


Tư Nhã nhìn thấy anh sáu không thèm hỏi han nằm thẳng lên giường của mình, liền nắm lấy cánh tay của mẹ, bẹp miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh sáu, xuống dưới đi, đây là giường của Tư Nhã cơ mà”
Long Bách nhắm hai mắt lại, dụi dụi cái đầu nhỏ vào cánh tay Mạc Hân Hy: “Tư Nhã ngoan, em cho anh sáu ngủ nhờ một lát đi, ngày mai anh sáu mua đồ ăn ngon cho em”
Hóa ra cảm giác được ôm lấy mẹ lại hạnh phúc như vậy!
Mạc Hân Hy nhìn gương mặt mập mạp đầy thỏa mãn của con trai, thật sự không nhẫn tâm đuổi cậu bé đi, nói với Tư Nhã: “Cho anh trai nằm đây một lát nhé! Anh trai chưa được nghe mẹ kể chuyện cho bao giờ!”
Mặc dù trong lòng Tư Nhã rất không muốn, nhưng nghe thấy mẹ nói như vậy, chỉ có thể gật gật đầu: “Vậy cũng được, con sẽ nghe lời mẹ”
Nhiên Nhiên chép chép cái miệng nhỏ nhắn: “Anh sáu, anh là con trai, mà lại ôm mẹ ngủ chung, anh không biết xấu hổi”
Long Bách nhắm tịt hai mắt, lười biếng đáp lại: “Anh không có ngủ, anh chỉ đến nghe có chuyện có được không? Đầu là con của mẹ, tại sao em có thể nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, còn anh thì không được nghe”
Mộc Lam nhìn đôi chân thô to mũm mỉm của cậu bé rồi nói: “Anh sáu, anh là con trai, nhìn đôi chân của anh thô cứng quá đi, chuyện mẹ kể cho chúng em nghe là chuyện dành cho con gái, anh cũng muốn nghe sao.”
Long Bách kéo chiếc chăn bông trên người Mạc Hân Hy, che hai cái bắp chân của mình lại, nhưng mà vẫn nhắm nghiền hai mắt, giọng điệu uể oải: “Mộc Lam, không phải anh vừa nói đó sao? Anh chưa từng nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ bao giờ, làm sao biết được có hay hay không chứ!”
Ba cô gái nhỏ bị bộ dạng ngang ngược của cậu bé hạ gục, tất cả đều nằm yên trên giường, không nói thêm gì nữa.

Mạc Hân Hy bắt đầu kể cho bọn nhỏ nghe một vài câu chuyện.

Một câu chuyện cổ tích tương đối dài vẫn chưa kịp kể hết, thế nhưng đám nhóc này đã ngủ say cả rồi.

Long Bách năm trong vòng tay cô, đang ngủ ngon lành, không biết đang mơ thấy cái gì đẹp, mà vẫn còn cong miệng cười.

Cô hạnh phúc xoa xoa đôi má phúng phính của cậu nhóc, sau đó.

cẩn thận gỡ cánh tay của cậu bé khỏi người mình, rồi lặng lẽ rời giường.


Vốn dĩ cô định tự mình ôm cậu con trai mập mạp trở về phòng, nhưng nghĩ đến vết thương trên người mình, cuối cùng đành từ bỏ.

“Đành chờ bố con trở về, để bố ôm con về phòng vậy!” Cô véo cái mũi nhỏ của Long Bách một cái đầy cưng chiều, thằng nhóc này thế mà lại gãi gãi mũi một cái, sau đó tiếp tục ngủ say.

Cô đắp chăn ngay ngắn cho bọn nhỏ rồi, sau đó mới lặng lẽ bước ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, cửa phòng nào đó bên cạnh đột nhiên mở ra.

“Mẹ ơi, nhóc béo đâu!” Mạc Minh Húc có chút khó hiểu hỏi.

Thẳng nhóc này vừa mới thay đồ ngủ xong, nghe cậu bé nói mẹ đang kể chuyện cổ tích cho các em gái, liền ôm gối đầu chạy thẳng qua đó.

Đến bây giờ còn chưa thấy quay về, không phải đã ngủ trong phòng các em gái luôn rồi đấy chứ?
Trong căn biệt thự này, ngoại trừ căn phòng dành cho ba cô nhóc, các căn phòng khác đều là phòng cho hai người.


Trên tầng có tất cả tổng cộng bốn căn phòng, vì vậy, sau khi Long Bách nhận lại người thân, thỉnh thoảng, Long Bách và Long Thiên sẽ đến đây ở lại một đêm.

Hôm nay, Long Thiên và Lục Khải Vũ đã ra ngoài rồi, đối diện chỉ còn mỗi mình Tô Cẩm, nói gì đi chăng nữa Long Bách cũng không chịu ở lại, nhất quyết đòi ngủ chung với Mạc Minh Húc.

“Suyt, các em đều đã ngủ cả rồi” Mạc Hân Hy sợ đánh thức mấy đứa nhỏ trong phòng, ra hiệu cho con trai lớn nhỏ tiếng một chút.

Quả nhiên đã ngủ luôn trong phòng của các em gái rồi!
Mạc Minh Húc cong môi cười.

“Đại Bảo, mẹ bảo con in tư liệu về Mạc Vũ Lý ra con đã in xong chưa?” Không hiểu tại sao, Mạc Hân Hy lại nhớ đến Nhị Bảo..


Bình luận

Truyện đang đọc