9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Triệu Hồng cũng tiếp tục giải thích: “Đúng vậy đó bà chủ, mấy thôn ở gần nhà của chúng cháu cũng có đến vài người tên là Triệu Thanh Vân nữa.
Chị của cháu chỉ là trùng tên với người bạn học của bà mà thôi.


Mẹ Lục như đang suy nghĩ điều gì đó gật đầu.


Bọn họ nói cũng rất có lý, huyện Hải Sơn ít nhất cũng có mấy trăm ngàn người, hẳn là có không ít người trùng họ trùng tên.


Nghĩ đến đây, bà cười cười: “Đúng vậy, là do tôi quá nóng vội rồi.
Mọi người không biết đâu, bà ấy là bạn thân nhất của tôi lúc học đại học, chúng tôi đã không gặp nhau nhiều năm rồi, hôm qua tôi còn nằm mơ thấy bà ấy nữa.


Sau khi nói xong, mẹ Lục lại vờ như vô tình hỏi Triệu Hồng: “Năm nay dì của cháu bao nhiêu tuổi rồi? Đang ở quê, hay là đang ở tại Hà Thành?”

“Năm nay dì của cháu đã năm mươi ba tuổi rồi, vẫn luôn làm công ở Hà Thành.
Dì ấy có một đứa con gái năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, trước đó không lâu có mua một căn hộ ở Hà Thành với bạn trai, chuẩn bị cuối năm sẽ kết hôn.
Triệu Hồng không nghĩ nhiều như vậy, ăn ngay nói thật.



Vẻ mặt của mẹ Lục hâm mộ: “Có con gái thật tốt nhỉ, tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái đó.
Nhất định là dì của cháu rất vui.”

Triệu Hồng vẫn không trả lời, Lý Mộc Tháp liền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên trả lời thay chị ấy: “Tất nhiên rồi, chị Cửu Nhạ chính là niềm tự hào của dì đó.


“Thật sao? Vậy dì của cháu vì kiếm tiền cho cô ấy đi học nhất định đã chịu không ít cực khổ rồi nhỉ?”

Lý Mộc Tháp gật đầu nhẹ: “Dạ, cháu nghe mẹ nói, dì lớn vì có tiền cho chị đi học mà đã làm công ở rất nhiều nơi.
Đã từng làm nhân viên phục vụ, nhân viên quét dọn bệnh viện, nhân viên làm công tính theo sản phẩm trong nhà máy, tóm lại là rất vất vả.


“Nhân viên quét dọn trong bệnh viện sao?” Giọng nói của mẹ Lục có chút run rẩy.


Triệu Hồng vội vàng kéo Lý Mộc Tháp lại nói: “Mộc Tháp, không phải vừa rồi con nói muốn đi viết bài sao? Cậu chủ Tôn đã sắp xếp cho con hai mươi chữ, để cho con viết chính tả cả ngày hôm nay, con đã làm xong chưa?”

Lý Mộc Tháp vừa nghe xong, đột nhiên vỗ lên trán của mình một cái: “Ôi không, con quên mất.
Con đi viết bài đây.”

Nói xong vội vàng chạy về phòng của mình, chạy được mấy bước thì quay trở lại trước mặt mẹ Lục: “Bà xinh đẹp, thật xin lỗi, cháu phải đi viết bài trước đã, nếu không anh Minh Húc sẽ tức giận không quan tâm đến cháu nữa.
Sau này có thời gian cháu sẽ nói chuyện với bà xinh đẹp nữa.


Mẹ Lục như suy nghĩ điều gì đó nhìn Triệu Hồng một chút, vừa nãy khi bà nói đến nhân viên quét dọn trong bệnh viện hình như Triệu Hồng rất căng thẳng.


“Đi đi.
Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.
Không viết bài cũng không sao, bà sẽ nói với Đại Bảo không được giận cháu.” Lúc này mẹ Lục càng nhìn càng thấy Lý Mộc Tháp giống cháu trai của mình.


“Không cần đầu, hai mươi chữ không có gì khó, một tiếng là cháu sẽ viết xong thôi.
Lý Mộc Tháp vẫy tay với bà một cái rồi chạy vào trong phòng.



Mẹ Lục quay đầu nhìn Triệu Hồng một chút: “Nhìn tuổi tác của cháu lúc sinh Mộc Tháp hẳn là sản phụ cao tuổi, đúng là không dễ chút nào”

Triệu Hồng đột nhiên cúi đầu: “Ừm, cháu sinh Mộc Tháp lúc ba mươi tám tuổi.” Giọng nói của chị ấy rất nhẹ, bởi vì đang cúi đầu nên mẹ Lục không thể thấy được biểu cảm trên mặt chị ấy.


“Ba mươi tám tuổi, tuổi đó đúng là không nhỏ.
Vì sao muộn như thế mới sinh con?”

“Thân thể cháu không tốt, vẫn luôn không mang thai được, đã tìm rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc, đến ba mươi tám tuổi mới không dễ chút nào có được Mộc Tháp.” Lúc này Triệu Hồng vừa nói, vẫn luôn không dám ngẩng đầu nhìn mặt của mẹ Lục.


“Thật sao? Tôi nghe nói uống nhiều thuốc thì trên người đứa trẻ sẽ có cái bớt, không biết có phải là thật hay không, trên người Mộc Tháp có cái bớt nào không?”

Đột nhiên Triệu Hồng kinh hoảng lắc đầu: “Không, không có.
Lúc Mộc Tháp nhà chúng cháu được sinh ra, trên người rất sạch sẽ, không có cái bớt nào”

Mẹ Lục đứng dậy, sâu sắc nhìn chị ấy một cái, sau đó duỗi lưng ra: “Mặt trời càng ngày càng gay gắt rồi, tôi cũng nên đi đây.
Cháu cứ làm việc tiếp đi.


“Bà chủ đi thong thả.” Triệu Hồng thở phào nhẹ nhõm ở sau lưng của mẹ Lục.



Sau khi mẹ Lục xuống lầu thì trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Khải Vũ, bà nghi ngờ Lý Mộc Tháp rất có thể chính là Tứ Bảo.


Nhưng sau khi gọi điện thoại qua thì vẫn không có người nghe máy.
Bà cảm thấy kỳ lạ, lại gọi điện thoại cho Lâu Văn

Vũ, qua một lúc lâu Lâu Văn Vũ mới bắt máy, nghe âm thanh thì hình như Lâu Văn Vũ đang ở trong bệnh viện, bên đó rất ồn ào.


“Lâu Văn Vũ, Chủ tịch Lục của các cậu đâu.
Sao lại không nhận điện thoại?” Mẹ Lục nhíu mày hỏi.


Lâu Văn Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ đang bị phóng viên bao vây, giải thích: “Bây giờ Chủ tịch Lục đang họp, bà có chuyện gì, đợi chút nữa tôi sẽ giúp bà chuyển lời cho Chủ tịch.



.


Bình luận

Truyện đang đọc