9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Sau khi Vương Niệm Đơn đi ra ngoài được một đoạn nhận ra ba anh nhỏ kia vẫn đang đi theo mình, liền dừng lại.

“Sao các anh vẫn đi theo em?”
“Em chỉ có một mình, tụi anh sợ em đi lạc mất”
Lục Minh Húc nhanh chóng giải thích rằng Vương Niệm Đơn này là con gái của Vương Kỳ, và chìa khóa để cứu Ngũ Bảo, không được để lạc.

“Em sẽ không lạc đâu, nhà em ở phía trước không xa đâu” Vương Niệm Đơn chỉ về phía trước cách đó không xa, một ngôi nhà nhỏ phong cách Châu Âu màu xanh lam ở ven đường, trước cửa trồng đầy hoa tươi.

“Vậy trong nhà em có ai không? Sao em lại ra đây một mình?” Lục Vũ Tuấn hỏi.

Trên khuôn mặt Vương Niệm Đơn lộ ra vẻ mất mát, cô bé cúi đầu: “Mẹ em đi làm rồi, mẹ không cho em đi theo.

Nhà em vừa mới trở về, trường học cũng chưa liên hệ xong, vậy nên em chỉ có thể trước mắt ở nhà một mình chờ”
“Một mình em ở nhà có sợ không? Tụi anh tới chơi với em nha?” Lục Minh Húc nhiệt tình nói.

“Các anh?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Niệm Đơn hiện ra dấu vết nghi ngờ, còn hơi cảnh giác.

“Nhưng mà em không quen biết các anh, mẹ em nói rồi, không cho em nói chuyện với người lạ.”

“Chúng ta sao lại không quen biết chứ? Bọn mình vừa trở thành bạn tốt rồi mà.

Bọn anh đều là trẻ con, không phải người xấu đâu” Lục Minh Húc nói.

Lục Tấn Khang thấy đối phương vẫn còn hơi cảnh giác với bọn họ, liền đưa ra đề nghị thỏa hiệp: “Như này nhé, nếu em thật sự không tin bọn anh, vậy thì bọn anh theo em đến trước cửa nhà em chơi được không? Lối đi nhiều người qua lại, như vậy là ổn rồi!”
Lục Vũ Tuấn cũng tiếp tục nói: “Em Niệm Đơn, mẹ của em là đàn em khóa dưới của mẹ Lăng Ái của anh, anh tên là Lục Vũ Tuấn.

Nghe nói mẹ em còn tham gia tiệc một trăm ngày của anh đấy! Tụi anh tới lần này là để gặp mẹ em”
Ngay sau đó, Lục Vũ Tuấn liền lấy điện thoại di động của mình, lôi ra tấm ảnh cậu đã giữ từ rất lâu.

Đó là lúc ở trong bữa tiệc trăm ngày của cậu, mẹ Khúc Lăng Ái ôm cậu chụp cùng với các bạn cùng lớp.

Trong bức ảnh không có Lư Bạch Khởi, lúc đó Lư Bạch Khởi có việc đi ra ngoài.

Khúc Lăng Ái ôm Lục Vũ Tuấn và cười hạnh phúc.

Vương Kỳ đang đứng phía sau cô ấy, là một cô gái rất thanh tú và ít nói.


“Em xem nè, anh không hề nói dối em, đây không phải là mẹ em sao?” Lục Vũ Tuấn đưa điện thoại trước mặt Vương Niệm Đơn nói, chỉ vào hình dáng của Vương Kỳ trên đó.

Vương Niệm Đơn cúi đầu nhìn kỹ: “Đúng là mẹ của em, các anh thật sự tới tìm mẹ à?”
Lục Minh Húc nhanh chóng nói: “Tất nhiên rồi, mẹ của em là một nhà nghiên cứu khoa học nổi tiếng trên toàn thế giới, bọn anh đều rất ngưỡng mộ cô ấy”
“Thật sao?” Nghe có người khen mẹ mình, khuôn mặt nhỏ bé của Vương Niệm Đơn trở nên hơi tự hào.

“Tất nhiên là thật chứ.

Bọn anh từ Hà Thành xa xôi tới đây cũng là vì ngưỡng mộ mẹ của em, muốn xin chữ ký của mẹ em” Lục Minh Húc tiếp tục nịnh hót, mà lại rất chân thành.

Vương Kỳ chính là chìa khóa để cứu Ngũ Bảo, cô ấy có thể nghiên cứu ra loại độc dược đáng sợ này, chứng tỏ cô ấy đúng là một thiên tài.

Sau khi nghe Lục Minh Húc nói, Vương Niệm Đơn cười vui vẻ: “Được, vậy chúng ta cùng chơi đi.”
Cô bé nhanh chóng tin tưởng ba đứa trẻ vừa đẹp trai vừa khí chất trước mặt này.

Mấy đứa trẻ nắm tay nhau băng qua đường, chạy đến trước cửa nhà Vương Kỳ.

Chúng nghiên cứu hoa tươi trong bồn cây mọc lên xung quanh trước cửa nhà Vương Kỳ.

.

Chuyên trang đọc truyện # TRUMt ruyen. #
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ không nói gì cả, ba đứa con trai dễ dàng lấy được lòng tin của Vương Niệm Đơn..


Bình luận

Truyện đang đọc