9 TIỂU BẢO BẢO SIÊU QUẬY CỦA TỔNG TÀI



Chẳng qua là sau khi nói xong, vừa ngẩng đầu lên một cái thì nhóc lại ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nhóc thấy được đôi mắt chứa đầy nước mắt của Bạch Ức Chi.

Đôi mắt kia rất đẹp, trong suốt giống như làn nước suối, trông mê người như bầu trời đêm mùa đông, lại càng giống như giọt sương sớm đọng trên bông hoa vào sáng sớm mùa thu, trong vô cùng thuần khiết và linh động.

Khi cậu chỉ định ca ngợi đôi mắt của đối phương thì đột nhiên Bạch Ức Chi lại vừa khóc vừa chạy về chỗ ngồi.

“Này” Lục Vũ Lý có chút xấu hổ.

Lục Vũ Tuấn đứng ở phía sau cậu xoay người nhặt kính của Bạch Ức Chi đã bị đạp vỡ lên: “Anh hai, anh cứ cầm trước đi, bọn em sẽ đi mua cho cô ấy một cái mới?
“Được” Nói xong, Lục Vũ Lý nhận lấy chiếc kính.

Lúc này, giáo viên vẫn chưa tới, cậu đang định ngồi vào chỗ của mình thì đột nhiên Vũ Tuệ đứng lên nói: “Anh hai, anh còn chưa xin lỗi Ức Chi đâu đấy!”
Hiện tại Bạch Ức Chỉ chính là người bạn tốt nhất của 3 chị em nhà họ Lục.


Mộc Lam cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, anh hai, anh là con trai, nếu anh đã đụng người ta thì nên xin lỗi.

Anh xem, Ức Chi khóc đau lòng chưa kìal”
Tư Nhã cũng nhìn cậu: “Anh hai, anh xin lỗi đi!”
Mấy chục người bạn nhỏ trong lớp dường như đều nhìn về phía cậu, Lục Vũ Lý cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể tới trước mặt của Bạch Ức Chỉ: “Bạn học, tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu, bây giờ tớ đưa tạm chiếc kính bị vỡ cho cậu cầm trước đã.

Thứ hai tuần tới đi học tớ sẽ đền cho cậu cái mới nhé, có được không?”
Bạch Ức Chi ghé đầu ở trên bàn, tiếng khóc cũng nhỏ đi.

Lục Vũ Lý nhân cơ hội nói: “Bạch Ức Chi, tớ vừa phát hiện ra ánh mắt của cậu đẹp lắm nhé, thuần khiết giống y như bầu trời đêm vào mùa đông vậy.

Nếu như cậu còn khóc nữa thì đôi mắt sẽ không đẹp nữa đâu”
Cậu vừa nói xong thì Bạch Ức Chỉ liền ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt vẫn còn vương nước mắt: “Cậu nói thật sao? Không phải trước đây cậu vẫn luôn nói tới lớn lên xấu hay sao?”
Lục Vũ Lý thấy cô như vậy thì thành khẩn nói: “Nếu như cậu không đeo kính thì trông vẫn đẹp lắm”
Răng cửa của Bạch Ức Chi đã mọc thẳng từ lâu, lúc này khi nghe thấy Lục Vũ Lý nói như vậy thì khóe miệng khế lộ ra một nụ cười, Lục Vũ Lý thấy cô cười thì ngây ngốc.


Cô gái này không đeo kính khi cười lên lại đẹp như vậy.

Xem ra kính mắt đúng là đồ vật làm suy giảm giá trị nhan sắc của một cô gái!
Cậu còn định khen tiếp cô hai câu thì giáo viên đã tới lớp.

“Lục Vũ Lý, vào tiết học rồi mà sao còn đứng đấy nữa! Mau quay về chỗ ngồi đi”
Lục Vũ Lý không còn cách nào khác đành phải quay về chỗ ngồi.

Rất nhanh đã hết một tiết học.

Mấy tên nhóc kia đã thương lượng rõ với nhau, nhân lúc tan học sẽ lừa ba cô em gái đi bắt xe taxi tới rạp chiếu phim xem Khúc Lăng Cường tỏ tình.

Thế nhưng khi bọn họ vừa tránh được Lưu Mẫn tới đón thì vừa quay người lại đã bị hai tên vệ sĩ mặc quần áo hàng ngày chặn lại.

“Cậu chủ, chủ tịch hội đồng quản trị Mạc đã phân phó các cậu phải ngoan ngoãn về nhà cho nên mấy buổi học thêm hôm nay tạm thời hủy bỏ, không cần đi nữa” Một trong hai tên vệ sĩ nói.

Lục Minh Húc cau mày: “Hai người là do mẹ tôi phái tới ư? Không phải bố của tôi đã tăng số lượng bảo vệ ở khu Ánh Trăng rồi sao? Vì sao mẹ lại phái hai người tới đây?”
“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ, có lẽ là do khả năng vũ lực của chúng tôi cao hơn nhiều so với bảo vệ ở khu thôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc