Xem ra, từ ba ngày trước, Long Anh Vũ đã tính toán sẵn mọi chuyện.
Chỉ là, rốt cuộc mục đích của anh ta là như thế nào?
“Con nói là có người trộm tóc của con ư?
Sao con lại bất cẩn thế hả?” Bố Lục nhìn con trai tỏ vẻ khó chịu.
Đã lớn thế này mà còn bị người ta trộm tóc, sao có thể chứ!
Lục Khải Vũ nhìn hai vợ chồng Lý Minh: “Tôi nghe Đại Bảo nói hai người giao quyền nuôi dưỡng Mộc Tháp cho Long Anh Vũ à?
Thật sao?”
Hiện tại, hai vợ chồng Lý Minh vẫn còn mơ hồ: “Chủ tịch Lục à, có thật là Mộc Tháp là con trai của anh không?”
Lục Khải Vũ hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận trong lòng: “Đúng vậy, phần eo dưới của Tứ Bảo có một vết bớt.
Chúng tôi đã biết thân phận của thằng bé từ lâu nhưng bởi vì nó vừa làm phẫu thuật tim xong, hơn nữa hai người cũng đối xử tốt với nó, lại thêm nhiều nguyên nhân bên ngoài nên chúng tôi mới chưa nhận nó”
Bây giờ, Lục Khải Vũ cảm thấy vô cùng hối hận, vốn anh và Mạc Hân Hy cho rằng có bà nội và bác sĩ Tôn điều trị cơ thể Mộc Tháp trong phạm vi biệt thự nhà họ Lục thì có thể đảm bảo an toàn cho Tứ Bảo.
Bởi vậy, bọn họ mới mang Long Thiên và Long Uy cùng đám nhỏ đến chung cư Ánh Trăng.
Ai mà ngờ Triệu Hồng đã hơn 40 lại mang thai, đồng thời Mộc Tháp bỏ nhà đi lại gặp Long Anh Vũ.
Tất cả là do anh bất cẩn!
Lý Minh và Triệu Hồng vừa nghe Lục Khải Vũ nói thì cả hai xấu hổ cúi đầu: “Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi cho rằng anh ta là bố ruột của Mộc Tháp, thấy anh ta đối xử tốt với thäng bé nên nhất thời hồ đồ đồng ý giao quyền nuôi dưỡng Mộc Tháp”
“Hai người đã đi Công an làm thủ tục rồi à?” Lục Khải Vũ cau mày, hôm nay là chủ nhật, bên Công an không có người làm việc thì sao Long Anh Vũ có thể thực hiện?
Lý Minh gật đầu: “Đi rồi, anh ta, anh ta đi tìm luật sư và liên lạc người quen”
Bố Lục đập mạnh tay xuống ghế sofa: “Long Anh Vũ này đúng là không biết xấu hổ!”
Lục Khải Vũ siết chặt nắm đấm, gương mặt đẹp trai nổi gân xanh, cả người như một cơn sư tử bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của anh, cả ba đứa bé gái sợ hãi trốn trong ngực mẹ Lục.
“Bố ơi, con sợ quá!” Vũ Tuệ sợ sệt nói.
Trong ấn tượng, mặc dù bố không thích cười nhưng đối mặt với bọn chúng thì anh đều dịu dàng, ôn tôn.
Lúc này, mắt bố đỏ ngầu giống như sắp biến thành yêu quái như trên TV.
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ của con gái, Lục Khải Vũ hít một hơi thật sâu kiềm nén cơn tức giận, sau đó hít vào thở ra mấy lần, cảm xúc mới đần lắng xuống, Anh đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ của ba đứa con gái trong ngực mẹ anh, cố gắng nói nhỏ hết sức có thể: “Cục cưng đừng sợ, chỉ là bố hơi tức giận mà thôi”
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía em trai “Khải Dã à, em nhanh chóng đi điều tra, hôm nay Long Anh Vũ sử dụng luật sư cũng như tìm người quen bên Công an”
“Anh định làm thế nào?” Lục Khải Dã hơi khó hiểu.
“Lấy lại quyền nuôi dưỡng Mộc Tháp, hai người kia là nhân chứng quan trọng.
Chắc chăn phải tìm cho bãng được” Anh kiên nhãn giải thích với em trai Trong tình huống này, muốn thành công lấy lại quyên nuôi dưỡng Tứ Bảo thì phải kiện Long Anh Vũ và quan trọng nhất là có nhân chứng.
“Dạ, em sẽ đi tìm người”.
Cập nhật truyện nhanh tại -- T R Ù M T R U Y Ệ N.
NET --
Lúc chuẩn bị ra ngoài, Lục Khải Vũ nhìn Lưu Cửu Nhạ: “Đêm nay cô ở nhà lớn đi, tỉnh thần của dì cô không ổn định, cô hãy chăm sóc chị ấy Triệu Hồng đã hơn 40 lại có mang, hai ngày nay bị kích thích liên tục, lỡ có chuyện xấu thì không ai gánh nổi.
“Được, tôi biết rồi, anh cũng cẩn thận đó”.