“Ở Bệnh viện nhân dân số một, em trước tiên đừng nói cho người trong nhà biết, mấy ngày tới bọn trẻ Minh Húc làm phiêm vợ chồng các em rồi” Lục Khải Vũ nói ngắn gọn cho anh ta về những gì đã xảy ra qua điện thoại.
€ó điều lại che giấu chuyện Long Thiên trúng độc.
“Vâng ạ, anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc bọn trẻ Minh Húc thật cẩn thận, chúc mừng các anh nhé, trời xanh không phụ người có lòng, Long Thiên và Long Bách rốt cuộc cũng chấp nhận lấy các anh rồi”
Tự đáy lòng anh cảm thấy vui mừng cho anh trai “Ù!” Lục Khải Vũ không có gì nữa, cúp điện thoại đi.
Đã ba giờ sáng rồi, anh ngồi trên hành lang trong bệnh viện, mỏi mệt nhắm hai mắt lại Trong đầu không tự giác hiện ra hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Hân Hy.
Khi đó, anh vẫn không biết cô chính là cô nữ sinh năm đó kia.
Còn cho rãng cô là vì Khải Dã mới cố ý tới nhà họ Lục làm đầu bếp bánh ngọt.
Không biết Hân Hy khi đó thấy bản thân là loại tâm tình như thế nào?
Nghĩ đến đây, khoé miệng Lục Khải Vũ không tự chủ nhếch lên một nụ cười hạnh phúc.
€ó đôi khi duyên phận thực sự là một điều tuyệt vời.
Sáng sớm, không đến sáu giờ, Lục Khải Dã rời giường chuẩn bị lái xe đến khu chung cư Ánh Sao chăm sóc các cháu trai, cháu gái của mình.
Bọn họ hiện tại vẫn còn sống trong căn hộ có hai phòng ngủ nhỏ của Lục Khải Vũ gần đại học Bắc Đại.
Bố mẹ Lưu Cửu Nhạ sợ ảnh hưởng đến tình cảm của đôi vợ chồng mới cưới bọn họ, sau khi xuất viện sau, họ đã thuê một căn hộ một phòng ngủ ở một khu chung cư cách đó không xa.
Hiện tại, anh và Lưu Cửu Nhạ mỗi người ở một căn phòng.
Vì sợ đánh thức Lưu Cửu Nhạ, anh tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị lặng lẽ đi ra ngoài.
Nhưng, Lưu Cửu Nhạ lại vừa đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra.
“Sớm như vậy mà anh đi đâu thế? Chẳng lẽ là chỗ Mộng Mịch đó xảy ra chuyện gì hay sao?” Mộng Mịch mà Lưu Cửu Nhạ nhắc tới chính là nữ minh tinh hết thời, mất kiểm soát cơ thể sau khi sinh con.
Lục Khải Dã sửng sốt một chút: “Không phải, chị dâu của anh bị thương, hiện tại anh đi chăm sóc đám trẻ của bọn họ”
Chuyện Mạc Hân Hy sinh ra chín đứa con, Lục Khải Dã cũng nói cho Lưu Cửu Nhạ.
“Bị thương à? Có nghiêm trọng không?
Anh chờ em một chút, em đi cùng với anh.”
Lưu Cửu Nhạ vừa nghe thấy thế, sau khi lo lắng hỏi xong, xoay người đi về phòng thay quần áo.
Mạc Hân Hy đã từng không tiếc công sức để giúp đỡ gia đình dì của cô, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy biết ơn.
Mẹ cô liên tục nói rằng muốn cô tới lui nhiều hơn với người bên mẹ chồng bên đó, có điều vẫn luôn không có cơ hội.
Nói thật ra, trong lòng Lưu Cửu Nhạ cảm thấy có hơi tự tỉ, cô chỉ là một cô nữ sinh ở tận tít dưới vùng nông thôn, mà chị dâu Mạc Hân Hy lại là một nhà thiết kế nối tiếng trong nước.
Thông minh tốt bụng, tài hoa hơn người, hơn nữa nghe nói tài nấu nướng cũng vô cùng tốt, dường như là hình mẫu lý tưởng của tất cả đàn ông.
Cô ở trước mặt chị dâu, vẫn luôn cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Nhưng mà, cô lại tôn trọng cô ấy từ sâu trong trái tim, ngưỡng mộ cô ấy, cảm kích cô ấy.
Lục Khải Dã cũng không biết suy nghĩ của cô, đứng trước cửa phòng cô giải thích: “Không rõ lắm, hình như là vì cứu Long Bách mà bị người đâm một đao”
“Có người muốn làm hại Long Bách sao?”
Lưu Cửu Nhạ kinh ngạc kéo cửa phòng ra, dây kéo chiếc váy liền dài trên người cô còn chưa kéo xong, lộ ra dây vai trắng nõn bên trong.
Lục Khải Dã cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp giơ tay giúp cô kéo dây kéo lên.
“Ừ, hình như là người nhà họ Long bên kia.
Nhà họ Long năm đó ở Hà Thành cũng là số một số hai, chẳng qua là bởi vì nội đấu trong gia tộc nên mới sa sút mà thôi.
Long Thiên và Long Bách chỉ là vô tội bị liên lụy mà thôi”.