Trong đám người phía dưới, Đào Lệ Mẫn đang ngồi bên cạnh Bạch Vĩ Hạo ở hàng ghế gần cuối khẽ nhếch miệng cười đắc ý.
Cô ta ngược lại muốn xem thử sau khi mẹ và em trai Mai Huyền Hạ tới thì lễ cưới ngập trong lời mắng chửi như thế này sẽ tiếp tục tiến hành kiểu gì.
Không sai, người phụ nữ đanh đá chanh chua và gã đàn ông đang cầm dao trong tay chính là mẹ và em trai của Mai Huyền Hạ.
Mẹ của Mai Huyền Hạ bị một đám nhân viên bảo vệ vây quanh, bà ta bắt đầu ngồi bệt xuống đất than khóc ầm “Huyền Hạ đáng thương của mẹ, con chết thảm quá đi! Con còn trẻ như vậy mà đã bị thằng đàn ông không biết xấu hổ này lừa gạt, mất đi sự trong trắng. Vậy mà ngày hôm nay cậu ta vẫn hạnh phúc kết hôn với cô dâu xinh đẹp khác. Huyền Hạ à, nếu như con ở dưới suối vàng mà linh thiêng thì hãy dẫn gã đàn ông đáng chết này đi, để cho cậu ta phải đi theo con” Mẹ Mai Huyền Hạ vừa khóc lóc vừa chỉ thẳng vào Lục Khải Vũ mà tố cáo.
Chuyện này đối với Lục Khải Vũ chính là một góc khuất của đời anh.
Vì vậy, khi nhìn thấy mẹ và em trai của Mai Huyền Hạ, mặt anh lập tức tái nhợt, cơ thể cũng theo bản năng lùi về sau một bước.
Sự im lặng và hành động trốn tránh vô thức của anh đã khiến đám người không rõ đầu đuôi câu chuyện bắt đầu suy diễn lung tung.
Mọi người bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
“Người đàn bà này là ai thế? Ý của bà ta là Chủ tịch Lục đã lừa dối rồi hại chết con gái bà ta sao?”
“Không biết! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trước giờ chủ tịch Lục vẫn không dính dáng gì đến phụ nữ, bao nhiêu năm qua có bao giờ nghe thấy anh ấy có quan hệ với bất kỳ cô gái nào đâu.”
“Cái này cũng không chắc được, không thể chỉ nhìn vào bề ngoài mà nói được, dù sao chủ tịch Lục cũng chỉ là một người đàn ông bình thường”
“Mấy người đoán sai hết rồi, tôi biết chuyện gì xảy ra này.” Một người đàn ông trong số những vị khách có mặt lên tiếng.
“Anh biết sao?” Rất nhiều người đều nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng.
Người đàn ông nhìn Đào Lệ Mẫn một cái rồi nói: “Người đàn bà trên bục kia ấy à, con gái bà ta tên là Mai Huyền Hạ, là bạn học thời trung học của chủ tịch Lục”
“Bạn học thời trung học sao? Vậy cũng xa vời quá đi! Lúc đó bọn họ cùng lắm mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi thì biết cái quái gì chứ!”
“Chuyện này mấy người không biết được đầu! Năm đó Mai Huyền Hạ là hoa khôi của trường bọn họ, ngoại hình xinh xắn thuần khiết, hơn nữa tuy còn nhỏ nhưng đã là một cây bút xuất sắc, bài viết đã từng được đăng tải trên tạp chí. Nghe nói ngày đó người theo đuổi cô ta còn phải xếp hàng dài trong trường đấy chứ, chủ tịch Lục đương nhiên cũng có lòng hâm mộ người đẹp như vậy.”
“Đương nhiên là hồi còn học trung học, chủ tịch Lục không chỉ đẹp trai và còn là hội trưởng hội học sinh, nữ sinh thầm mến anh ta cũng nhiều vô số. Cặp trai tài gái sắc như vậy có cảm mến nhau cũng là chuyện bình thường. Trong kỳ nghỉ quốc khánh, chủ tịch Lục đã hẹn Mai Huyền Hạ ra ngoài chơi. Thế nhưng cuối cùng anh ta lại không xuất hiện, chỉ tội nghiệp Mai Huyền Hạ bị một đám côn đồ làm nhục ở một nhà xưởng bị bỏ hoang ở ngoại ô. Cô ấy vốn là người tự trọng nên trong cơn tức giận đã lựa chọn tự sát. Chuyện này ngày đó đã rất chấn động, mấy người đều không biết sao?”
Người đàn ông giải thích một cách sinh động như thật cho mọi người xung quanh.
“Anh nói thật sao? Tại sao chủ tịch Lục lại không đến chỗ hẹn nhỉ?”.
“Chuyện này, tôi cũng thật khó nói!” Gã đàn ông kia cổ ý lạt mềm buộc chặt, ra vẻ rất miễn cưỡng.
“Có gì đâu mà khó nói, chuyện cũng đã qua rồi mà.”
Mọi người ai nấy đều vô cùng tò mò.
Gã đàn ông cẩn thận nhìn Lục Khải Vũ vẫn đang đứng trên bục một cái rồi thấp giọng nói: “Đây là tôi nghe nói thôi, không biết có phải là thật hay không. Bọn họ nói chủ tịch Lục đã thương lượng trước với đám côn đồ kia nên mới cố ý lừa Mai Huyền Hạ đến rồi giao cho đảm côn đồ”
“Anh nói bậy nói bạ gì vậy? Chuyện này làm sao có thể được?” Có người bày tỏ chuyện này không thể tin được.
“Lúc đầu tôi cũng không tin, tôi nghĩ chủ tịch Lục làm sao có thể là người như vậy được. Thế nhưng bọn họ lại nói là, năm đó nhà xưởng của gia đình chủ tịch Lục bị đối thủ hãm hại, xuất hiện một vài vấn đề, còn Phòng giám sát chất lượng niêm phong lại để thanh tra, mà trong tay đảm còn đồ kia có tang chứng vật chứng của đối thủ bên kia. Vì muốn lấy được những chứng cử kia nên chủ tịch Lục mới làm như vậy. Chỉ tội nghiệp cho cô gái Mai Huyền Hạ đáng thương này đã hy sinh một cách vô ích.” Nói xong, người đàn ông còn làm ra vẻ vô cùng thương tiếc.