Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ rời giường đi xuống lầu thì nhìn thấy trong sân nhà Tôn Hữu Tài có một người phụ nữ gầy gò đội mũ đang đứng.
Buổi sáng mùa hè mà đội nón làm người ta có cảm giác kì lạ.
Xuống lầu, Mạc Hân Hy nhìn thấy mặt của người đó. Nhìn từ gương mặt đại khái đoán người này đã ngoài năm mươi tuổi, tuy rằng vẻ mặt tái nhợt, trên mặt cũng có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra bà ấy nhất định là rất xinh đẹp khi còn trẻ.
Người đối diện nhìn thấy Lục Khải Vũ thì cả người có một chút co quắp, tay cũng bắt đầu run run: “Cậu, cậu là con trai của Lục Đình Khâm?”
Bà ấy hỏi một câu như thế với vẻ mặt đó, Mạc Hân Hy cũng lờ mờ đoán được người phụ nữ này là ai. Nếu cô đoán không sai, có lẽ người phụ nữ này là mẹ của Tô Cẩm, tên Lí Tiểu Linh mà hai người nghe được đêm qua.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút lo lắng liếc trộm Lục Khải Vũ một cái, thấy mặt anh không chút thay đổi, đi lướt qua bà ấy.
Lí Tiểu Linh ở phía sau anh lo lắng lên tiếng giải thích: “Cậu đừng nghe Tô Cẩm nói, con bé còn nhỏ, cái gì cũng không biết, tôi với bố của cậu, chúng tôi…
Không đợi bà ấy nói xong, Lục Khải Vũ đã dùng giọng điệu không cảm xúc ngắt lời: “Tôi đến đây là để tìm con của chúng tôi, chuyện bà và bố của tôi như thế nào tôi không muốn biết. Nhưng nếu bà có ý đồ làm hại mẹ tôi, tôi sẽ không tha cho bà” Cơ thể Lí Tiểu Linh lung lay sắp ngã, bóng hình cô đơn gầy gò như chiếc lá bị gió thu thổi rơi: “Yên tâm, tôi, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến mẹ của cậu” Quế Dao đi ra phòng bếp, thấy Lí Tiểu Linh như sắp ngã đến nơi thì chạy nhanh đến đỡ lấy bà ấy: “Chị, đêm qua chị mới ngất xỉu, không nghỉ ngơi tới đây làm cái gì!” Lí Tiểu Linh cầm tay bà ấy: “Quế Dao, Tôn Chính không nói cho em biết sao? Con bé Tô Cẩm này, hôm qua nó đi tìm bọn họ, nói hết tất cả mọi chuyện ra rồi.”
Quả nhiên Quế Dao thảng thốt: “Cái gì, đêm qua về Tôn Chính không nói cho em biết chuyện gì cả!”
Kinh ngạc qua đi, Quế Dao nhìn về phía Lục Khải Vũ, giải thích: “Khải Vũ à, chị của dì không cố ý đâu, cuộc sống của chị ấy rất khổ cực, chị ấy…
Lục Khải Vũ lạnh lùng ngắt lời Quế Dao: “Dì không cần giải thích, tôi không muốn biết.”
Nói xong anh nắm tay Mạc Hân Hy ra ngoài. Lúc đi tới cửa, anh dừng lại, giọng nói lạnh băng vô tình vang lên, mang theo sự cảnh cáo: “Tôi lặp lại một lần nữa, mấy người không được làm tổn thương mẹ tôi!”
Nói xong, anh ngẩng đầu lên, toàn thân tỏa ra hơi thở rét lạnh đến thấu xương, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng bước ra khỏi nhà họ Tôn.
Phía sau hai người, Quế Dao đau lòng cho chị của mình, trong giọng nói có một chút tức giận: “Chị, chị có làm gì đâu chứ? Do cái tên Lục Đình Khâm hại chị ra nông nỗi thế này cả mà!”
Lí Tiểu Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, Quế Dao, em không biết gì cả, ông ấy là người tốt, ông ấy không nợ gì chị cả, chị mới là người nợ ông ấy, rất nhiều.
Nói xong hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt tái nhợt của Lí Tiểu Linh, rơi trên nền ximăng dưới chân, hiện lên hai vệt nước đong đầy sự chua xót.
Mạc Hân Hy đi theo phía sau Lục Khải Vũ, thầm thở dài trong lòng. Bây giờ Lục Khải Vũ chắc đang rất tức giận, loại chuyện như thế này, cô nên khuyên anh ấy như thế nào mới tốt đây?
Lục Khải Vũ không nói lời nào, kéo cô nhanh chóng đến nhà Phạm Ngô Tam.
Cả nhà Phạm Ngô Tam vừa mới rời giường, người vợ Thúy Hoa của gã ta đang ở trong bếp nấu cơm, bởi vì cửa lớn bị đạp hỏng rồi nên Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đi thẳng vào trong sân.
Phạm Ngô Tam nhìn thấy hai người họ qua cửa sổ, nhanh chóng mặc thêm cho Hữu Sinh đang mặc quần đùi, thân trên để trần mà ngồi chơi một cái áo.
Thúy Hoa thấy hai người đi vào thì cầm luôn cái xẻng xào thức ăn đi ra phòng bếp: “Các người muốn làm gì?”